HAMIstore.
=*=*=*=*=
Ngoại truyện 2.
Ta là Trấn Bắc Hầu thế tử.
Ngươi cho rằng Trấn Bắc Hầu là cha ta đúng không?
Không, đó chỉ là một cái danh hào mà thôi.
Năm ta sinh ra, cha ta chết trận sa trường, nương ta là một quân y đi theo, cùng cha ta vì nước hy sinh.
Lúc đó ca ca ta mới 15 tuổi đã một mình chèo chống Hầu phủ bằng đôi vai đơn bạc của mình.
Hoàng thượng vì an ủi nhà chúng ta, đã phong Hầu cho ca ca, còn ban cho ta lúc đó vẫn đang quấn tã một danh hào.
Phong Hầu gia?
Không tốt lắm.
Vậy phải làm sao?
Không bằng thế tử đi!
Chủ ý này không tồi a!
Tiên hoàng vung tay một cái, từ đó trên đầu ta liền treo danh hào thế tử.
Ta cùng ca ca không cha không mẹ, thân thích lại ít, dễ nắn bóp. Tiên hoàng rảnh rỗi lại ôm ta vào cung chơi đùa với các hoàng tử.
Nói thật, nhi tử của Tiên hoàng đều có chút không quá thông minh.
Chỉ có Thất hoàng tử cùng Cửu hoàng tử là hợp ý ta, tiểu gia ta miễn cưỡng bồi bọn họ chơi đùa vậy.
Thất hoàng tử là một kẻ vô công rồi nghề, rảnh rỗi liền thích nghe tiểu khúc, dạo chơi hoa viên, hoặc cùng người khác đấu dế.
Cửu hoàng tử là một cái hũ nút, cùng hắn nói chuyện vĩnh viễn đều là ừ ừ a ồ, hắn thích nhất là thu thập đá.
Cùng hai tên này chơi đùa, mặc dù ta không muốn thừa nhận, nhưng ta cảm thấy, mình thật sự rất...biệt nữu.
Hôm đó, Thất hoàng tử mang theo ta lúc đó mới 4 tuổi vào chùa chơi. Kết quả tên kia chạy đi như bị chó rượt, vừa quay đầu, người đã không thấy đâu.
Thật sự là một chút cũng không bớt lo.
Ta chắp tay sau lưng, cảm nhận mùi vị của gió cùng hương cỏ cây xung quanh.
"A! Hoa tiên tử!"
???
Ta bị doạ cho giật mình, vội vàng chạy đến bãi cỏ xem thử.
Là một...tiểu nha đầu so với ta còn nhỏ hơn.
Nàng bị ta doạ sợ ngồi bệt trên mặt đất, méo miệng muốn khóc.
Khoé miệng ta nhếch lên: "Này! Yêu nghiệt phương nào, để gia gia ta đến thu phục!"
Tiểu cô nương cúi đầu ngồi trên mặt đất không nhìn rõ thần sắc.
Ta cảm thấy bản thân làm quá, liền cúi người xuống xem nàng.
Kết quả xú hài tử đáng chết đó lại bôi đầy bùn lên mặt ta!
Tức chết tiểu gia rồi aaaaa!!!!
Ta cùng nàng liền vật lộn thành một đoàn.
Tịch dương lặn xuống để lại một dải lụa đỏ trên đường chân trời.
Ta rửa mặt sạch sẽ, muốn hỏi nàng là ai, kết quả xú nha đầu đã huỳnh huỵch chạy mất dạng.
Đáng ghét!
Đợi đến lúc ta tìm được tên lộ si Thất hoàng tử, hắn đang đỏ mặt lẩm bẩm "tiểu ni cô tiểu ni cô", dáng vẻ thô tục.
Ta là một người đàng hoàng a!
Ta chỉ là lúc ngồi trên xe ngựa trở về chống cằm nói một câu "xú nha đầu" mà thôi.
Nhưng sau lần đó, ta quyết định sẽ tìm ca ca luyện võ công thật tốt!
20 năm cứ vậy trôi qua.
Ta ở kinh thành không lớn không nhỏ này cũng là một nhân vật.
20 năm xảy ra rất nhiều chuyện.
Vị đại thúc béo Tiên hoàng chết rồi, mấy hoàng tử liền tranh giành hoàng vị, kết quả chuyện xấu thành một đoàn.
Cuối cùng tên nhát gan Tiêu Hứa lại lên làm hoàng thượng.
Đại Lương ta sắp vong rồi!
Sau khi Tiêu Hứa lên làm Hoàng đế, mối quan hệ của chúng ta liền trở nên vô cùng xa cách, ta cũng hiểu. Hoàng đế cùng thần tử có thuật cân bằng của mình. Nếu chúng ta gần gũi nhau, đám quý tộc thế gia kia sẽ bày ra rất nhiều tâm tư.
Ta cũng không quá thương tâm.
Có lẽ chỉ một chút xíu mà thôi, không hơn không kém.
Gần đây lão Thất, phi, hoàng thượng nghênh thú Lâm gia đại tiểu thư nhập cung, thập phần sủng ái.
Huynh đệ tìm được lão bà là chuyện tốt, nhưng có thể đừng kéo ta xuống nước được không a!
Hắn đột nhiên ban hôn cho ta cùng nhị tiểu thư Lâm gia, nói gì mà, huynh đệ ta đều hiểu, hiểu~ ngươi hiểu cái gì? Lại nói, ta có nữ hài tử mình thích rồi có được không?
Còn nhớ ngày đó, hoa đào bay lất phất, ta ở dưới tàng cây trộm nhìn lén nàng.
Nàng cười, nàng khịt mũi, nàng nheo mắt, a~~toàn bộ đều làm cho ta động tâm.
Tình yêu của ta.
Lần này Tiêu Hứa thật sự chọc giận ra, ta tức giận trực tiếp đi tìm Lâm gia nhị tiểu thư kia.
Thị vệ lôi kéo ta nói: "Thế tử, ngài xem! Người đứng đó chính là Lâm nhị tiểu thư."
Ta cũng không chú ý liền hùng hổ đến một câu: "Ta sẽ không thích ngươi!"
Lâm nhị tiểu thư cũng thật sự không biết rụt rè, lập tức hỏi ngược lại: "Vậy ngươi thích ai?"
Ta lúc này mới nhìn rõ mặt nàng.
Xong rồi xong rồi xong rồi.
Lúc đó trong lòng ta không ngừng lặp lại mấy từ này.
Mặt ta không khỏi đỏ bừng.
Chọc đến nữ thần thì phải làm sao? Online chờ, gấp a!
Xấu hổ vì những lời xằng bậy của mình, ta vô vọng bỏ chạy mất dạng...
Sau ngày hôm đó, ta một tháng không dám trộm nhìn lén nàng.
Thẳng đến khi nàng 14 tuổi cập kê, tỷ tỷ chúng ta mang thai hài tử của Tiêu Hứa, số lần nàng vào cung nhiều hơn, ta cũng rảnh rỗi trộm theo vào.
Không dễ gì mới có một lần nhạc mẫu đại nhân không canh giữ bên cạnh tiểu tức phụ, nha đầu đáng chết Đỗ Vân Nhi lại đến quấy rầy ta.
Trên mặt bôi bôi chét chét một tầng son phấn dày cộp, không giống tức phụ, xinh đẹp tự nhiên.
Cô ta lúc nào cũng xoắn xoắn khăn tay, cánh tay nhìn như chân gà, không được tự nhiên như tức phụ.
Cổ họng thì như bị nghẹn thứ gì đó, căn bản nói gì ta nghe không hiểu.
Còn nữa, Đỗ Vân Nhi ngươi đến cùng là cái dạng gì ca ca ngươi ngày nào cũng oán giận với ta, ta đều biết rõ ràng, thật sự không cần làm bộ làm tịch như vậy, cám ơn.
Nhưng chiếc trâm hoa đào trên đầu cô ta rất đẹp, ta đưa tay chạm một cái hỏi.
"Cây châm này rất đẹp, trở về ta sẽ làm một cái."
Cô ta biết không phải làm cho mình, nhưng vì sợ ta cáo trạng lại với ca ca nên vẫn phải khuất phục.
Trò chuyện không bao lâu thì đột nhiên giọng nói của tức phụ từ phía sau truyền đến, doạ ta giật cả mình.
Xong rồi xong rồi xong rồi ta hoàn toàn xong rồi.
Ta vội vàng giải thích.
Nhưng...nàng lại không nghe.
Là vẫn không thích ta sao?
Ta có chút thất vọng.
Sau đó lão Thất cử hành cung yến, ta cũng đi.
À đúng rồi, còn có lão Cửu, nghe nói hắn chuẩn bị đến Ba Thục tìm đá rồi.
Loại cung yến này là để ban thưởng tam quân.
Nhìn đám tướng sĩ càn rỡ uy phong, hào khí ngút trời, ta không khỏi hâm mộ.
Hạng Chỉ ta không muốn làm một thế tử nữa.
Ta muốn trở thành chiến sĩ dũng mãnh nhất, uống loại rượu mạnh nhất, cưới tức phụ xinh đẹp nhất.
Để làm một chiến sĩ ra trận giết địch, ta đã khổ luyện võ công 15 năm.
Để thoả thích uống rượu nồng, ta cũng từng vượt trăm sông nghìn núi tìm kiếm.
Hiện tại chỉ thiếu một tức phụ xinh đẹp.
Mà thời điểm thị vệ thì thầm vào tai ta: "Lâm nhị tiểu thư đến rồi.". Truyện Đô Thị
Ta liền biết, tức phụ xinh đẹp của ta đang ở đây.
Hôm đó nàng vô cùng xinh đẹp.
Nàng chói mắt như vậy, làm cho rất nhiều lang quân trộm nhìn nàng, đều bị ta trừng lại từng cái một.
Nàng thật đẹp, đẹp đến khiến ta như ngừng thở, ở trước mặt nàng ngay cả ngôn từ thường dùng cũng trở nên không lưu loát.
Ta lấy ra cây trâm hoa đào tặng nàng.
Ta nói: "Đợi ta trở về cưới nàng."
Đợi ta trở về cưới nàng.
Đợi ta trở về cùng nàng trải qua hết quãng đời còn lại.
Chiến tranh thật sự rất mệt.
Chúng ta chạy trên đường không hề dừng lại.
Hắc giáp quân từng người thân thể tráng kiện, ngay cả khi ở trong hoàn cảnh ác liệt cũng không thấy mệt.
Ta lúc này mới ý thức được khoảng cách giữa ta cùng bọn họ.
Không được.
Hạng Chỉ ta nhất định phải kiên trì.
Ta cố gắng nuốt bánh khô, uống nước đục ngầu, mặc kệ đầu tóc y phục đều lấm lem bùn đất.
Chiến trường thật sự rất tàn khốc.
Có thể người đồng bạn một giây trước vừa giúp ngươi giết chết kẻ địch, một giây sau óc đã nổ tung trước mặt ngươi.
Có thể binh sĩ tối qua còn nói với ngươi con trai hắn trước khi hắn đi vừa biết gọi cha, hôm nay đã trở thành một cái xác chìm trong dòng nước xiết.
Có thể....
Ta không muốn chết.
Ta là thần tử của Đại Lương, là thân đệ đệ của Vĩnh Lạc Hầu, là huynh đệ tốt của Hoàng thượng, là đệ tử xuất sắc nhất của Cố võ sư, là vị hôn phu của Lâm gia nhị tiểu thư.
Bất quá đây đều không phải lý do ta không muốn chết.
Mặc dù rất lưu luyến.
Nhưng ta càng muốn bảo hộ lãnh thổ mà ta sinh ra và lớn lên.
Ta muốn giết càng nhiều địch nhân.
Ta giết đến đỏ mắt.
Vậy nên thời điểm mũi tên bay đến, ta không phát giác.
Là lão Thất chặn nó giúp ta.
Ta ôm hắn, đầy mặt hoảng hốt.
Kết quả đồ chó chết này cự nhiên lại giả vờ.
Hắn đã sớm làm cho mình một bộ nhuyễn giáp, thời điểm giúp ta chặn tên là dùng phía bên phải, nơi có hai tầng bảo hộ.
Ta có nên biết ơn vì hắn mặc nhuyễn giáp mới may mắn không bị trọng thương? Hay ta nên mắng hắn cự nhiên lại có thể khống chế vị trí bị thương? Tại sao không chọn một chỗ an toàn hơn, đến lúc đó chỉ cần nói là trên mũi tên có độc?
Hắn nghe xong thì trầm mặc.
"Ta không nghĩ đến."
Hắn nói như vậy.
Ta nên đánh hắn ngất xỉu.
Hoàng đế trọng thương, không lâu liền băng hà.
Vì để ổn định lòng quân, hắn đã lừa gạt lão Cửu thành thật.
Lão Cửu vẫn chưa biết bản thân bị sắp xếp như một con lừa ngốc, hắn ôm lấy đồ chó chết Tiêu Hứa khóc đến thương tâm.
Ta vốn còn thấy thưởng cảm cho hắn, kết quả hắn khóc đến nghiện rồi.
Còn Tiêu Hứa thì miệng không ngừng lải nhải.
Ta không khỏi vô lực.
Sau khi Tiêu Hứa cuối cùng cũng ngậm cái miệng chó của mình lại, ta liền bổ cho tân hoàng một cái.
Bổ bằng tay mà thôi, không cần hoảng.
Quân đội Đại Lương thuận lợi trở về.
Thay đổi Hoàng đế, nhiều thêm một Hầu gia, một Thái hậu, một Thái sư...
Ngoài ra, Đại Lương có thêm một mảnh thổ địa.
Ngoại trừ cái này, không có gì thay đổi.
Tất cả đều trở nên tốt đẹp hơn. Ta cuối cùng cũng có thể mang theo một thân vinh quang nghênh thú Lâm gia nhị tiểu thư.
Hôm trước ngày đón dâu, ta lại chuyển 50 rương kim ngân tài bảo qua cho tức phụ lấy thể diện.
Ngày 19 tháng 12 năm Gia Hưng đầu tiên, thích hợp cưới gả.
Ngày đó, hồng trang chạm đất, kèn trống mở đường, đám đông chấn động, đông như trẩy hội, tất cả đều xinh đẹp như vậy.
Miêu Miêu yêu dấu của ta cuối cùng cùng cũng được ta rước về nhà rồi.
Đời này viên mãn a__