Bạch Ca từng rất nhiều lần lặp đi lặp lại một giấc mơ, trong mơ nàng mặc áo bông đỏ, đội mũ len đỏ hoảng loạn đứng giữa đoàn người hối hả.Bàn tay mũm mĩm trượt khỏi tay Bạch Kỳ, tìm thế nào cũng không thấy.Bất kể nàng khóc, nàng gọi thế nào cũng vậy.Bạch Kỳ vẫn không thấy....
Rồi nàng lớn lên, lại thấy Bạch Kỳ đứng quay lưng về phía nàng , giữa màn sương mù dày đặc.Bóng dáng cao ngạo mà cô độc.Hắn đội mũ chùm , chỉ lộ ra cái mũi trắng trẻo, bờ môi mỏng, không thấy rõ nét mặt.
Bạch Ca rất sợ hãi....
Nhất là thời gian gần đây lại càng sợ hãi.......
Bạch Ca ngơ ngác nhìn biển người, trong đó có rất nhiều người mà nàng biết, có cả những người nàng không quen, có những người nàng ghét, những người nàng yêu quý...Nhưng mà tuyệt nhiên không thấy Bạch Kỳ...
Bạch Kỳ ở nơi nào. Sao làm thế nào cũng không tìm thấy hắn?
Đáy lòng mơ hồ có đáp án, nhưng lại không muốn đi tin tưởng.
Chuyện tốt của Bạch Kỳ? Rốt cục là chuyện tốt như thế nào? Tổ chức lớn như vậy, lại còn mời cả họ hàng của Bạch Dương Y? Mấy ngày này, dù nàng có gặng hỏi thế nào cũng không một ai tiết lộ cho nàng nửa lời, nàng làm thế nào biết...
Bạch Ca cảm thấy sảnh đường hoa lệ này chưa bao giờ chói mắt như vậy...
"Mẹ,.. mẹ có thấy Bạch Kỳ hay không?Con. . . . Con có việc tìm huynh ấy."
Bạch phu nhân nhìn nàng bối rối bất lực thì có chút không đành lòng ,rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muoi-muoi-dung-chay/1909106/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.