Các cô tụ tập luôn vồn vã, dần lớn lên, dần xa cách, dù có tâm nhớ bạn cũ, nhưng trong một đêm có quá nhiều chuyện cần xử lý, do đó lực bất tòng tâm.
Lương Tuyết cuối cùng đã biết làm thế nào để ngụy trang mình như một cô gái văn phòng lạnh lùng lão luyện, từ một cô gái mặt mộc ban đầu bắt đầu dè xẻn từng chút từng chút mua mỹ phẩm, đầu tiên là son môi, kế đó là phấn lót, mascara, chì kẻ mắt, lens, nước hoa.
Những món đồ đóng gói tinh xảo kia như ma túy, khi dần quen với chúng rồi sẽ không bỏ được, chỉ có thêm mà không giảm, sau đó chúng sẽ biến cô thành một người hoàn toàn khác___thành một người mà cô trong quá khứ sẽ vô cùng không thể hiểu nổi, ra ngoài đổ rác 5 phút cũng phải tô son điểm phấn, cứ như gương mặt vốn có của mình hoàn toàn không thể gặp người.
Tối về nhà chăm sóc cha câm ăn cơm uống thuốc nghỉ ngơi xong, một mình cô ở trong phòng vệ sinh òa khóc. Khóc xong, hôm sau cô lại tô son điểm phấn cho ra dáng rồi đi làm, như một xe tăng nhỏ không gì địch nổi.
Không thể để người khác xem thường, không thể lùi về sau, không thể mềm yếu, phải sống cho ra hình người, lúc sống lưng bị ép khom thật sâu sẽ tự nhủ, đắng cay hôm nay ta chịu là để sau này có một ngày ưỡn thẳng sống lưng làm người.
Năm nay Lương Tuyết 23 tuổi, thanh xuân đã ít, lại bị thời gian mài giũa thương tích đầy mình,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muoi-lam-nam/2364334/quyen-4-chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.