Liễu Dung lên đại học, gia đình không còn cho cô tiền tiêu vặt theo tháng nữa, cha mẹ gửi học phí và phí sinh hoạt cả năm vào thẻ ngân hàng cho cô, bảo cô tự tính toán, thỉnh thoảng cô cũng đi làm thêm kiếm ít thu nhập nên hiện vẫn có chút tự do về tiền bạc. Cô lặng lẽ rút trong thẻ ra một ngàn tệ cho Hồ Điệp, bàn bạc thời gian đi bệnh viện.
Tối hôm trước, Liễu Dung cả đêm không ngủ. Một cô nhóc như cô, từ lúc sinh ra tới nay, chuyện lớn nhất phải đi bệnh viện là năm sáu tuổi bị thủy đậu, ngoài ra thì cùng lắm chỉ bị cảm sốt, hoặc thỉnh thoảng đến phòng y tế của trường xin ít thuốc đau dạ dày thôi.
Vào bệnh viện phải đăng ký thế nào? Làm sao tìm bác sĩ? Có phải phẫu thuật không? Phẫu thuật mất bao lâu? Cần lấy thuốc không? Lúc lấy thuốc... nếu người khác nghe được, sẽ nhìn cô thế nào?
Cô thầm nhủ chuyện này chẳng ra sao cả, họa đâu phải do một mình Hồ Điệp gây, mắc gì cô ấy phải nơm nớp lo sợ không dám nói cùng ai, để người đàn ông kia không biết gì cả, làm một kẻ ngu ngốc vui vẻ? Nếu anh ta thật là con người thì nên gánh vác trách nhiệm, còn nếu anh ta không phải con người thì là lừa hay là ngựa cũng nên kéo anh ta tới trước mặt Hồ Điệp.
Cô nằm trên giường lăn qua lộn lại, đem những chuyện nên nghĩ và không nên nghĩ đều nghĩ hết một lượt, nằm đến mức toàn thân ê ẩm cũng không ngủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muoi-lam-nam/2364297/quyen-3-chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.