Liễu Dung kéo va ly chui ra khỏi tàu hỏa, lập tức bị cái lạnh giá bao trùm, nhưng không quan trọng, cô xem nó như nghi thức chào đón đặc thù của quê hương, hận không thể chạy quanh ba vòng, hô to “Hồ Hán Tam ta về rồi đây!”___đương nhiên, vì sợ gây hại đến việc tạo dựng văn minh tinh thần nên cuối cùng cô kìm được.
Từ khi sinh ra đến nay, Liễu Dung chưa bao giờ xa nhà lâu đến vậy, lúc ở trường bận rộn thì không cảm giác được nhưng bây giờ thì quả thực nỗi nhớ nhà cuồn cuộn dâng trào.
Thay đổi rõ rệt nhất khi cô về nhà là trở nên nói nhiều, trước đây dù đang ở tuổi con gái thích nói chuyện nhất thì so với đám bạn cùng trang lứa, Liễu Dung luôn nghĩ nhiều nói ít, nhưng lần này về nhà cô lại rất lắm mồm. Cha mẹ nấu cơm trong bếp, cô theo bên cạnh theo sau lưng lải nhải, chuông điện thoại vang lên, cô ra ngoài không biết nói chuyện với ai mà nói tận 10 20 phút, sau đó trở về lại tiếp tục tíu ta tíu tít nói mãi không xong.
Giống như bị Hồ Điệp lây bệnh vậy.
Cuối cùng vì quá vướng víu tay chân, cô bị cha mẹ đuổi ra khỏi phòng bếp, đành vừa đợi ăn vừa chú tâm vào điện thoại di động, vui vẻ nấu cháo điện thoại như đường dây nóng, điện thoại vừa phát sáng vừa tỏa nhiệt, cuối cùng thực biến thành một miếng sưởi hình chữ nhật.
Cuối cùng chờ điện thoại di động hết pin nghỉ ngơi, Liễu Dung yên tĩnh lại, lúc này mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muoi-lam-nam/2364293/quyen-3-chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.