Đây đã là chuyến tàu kế tiếp rồi, nhưng cô vẫn không lên kịp.
Khai giảng năm hai đại học, Trình Dĩ Hàng chính thức tỏ tình với Diệp Tiêu.
Diệp Tiêu hỏi: "Chúng ta có thể tìm hiểu nhau trước để thử xem thế nào được không?"
Cô muốn cố gắng thử một chút, thử xem bản thân có thể bắt đầu tiếp nhận và thích một người mới được không.
Trình Dĩ Hàng đồng ý với cô.
Vào cuối tuần, Trình Dĩ Hàng hẹn cô ra ngoài ăn cơm. Anh ấy hỏi cô có những món ăn nào ưa thích không, rồi nghe cô nói, món ăn Hồng Kông.
Thật ra Diệp Tiêu chưa từng ăn qua món Hồng Kông.
Chỉ là đoạn thời gian trước cô nhìn thấy Diệp Phong - người đang học đại học ở Thượng Hải đăng lên weibo một tấm ảnh bản thân cùng mấy người bạn tụ tập ở một nhà hàng trà kiểu Hồng Kông, Nguyễn Vũ Thanh bình luận dưới bài viết: "Đến tìm anh đi, dẫn em đi ăn thử món Hồng Kông chính thống."
Không biết từ lúc nào, Diệp Tiêu trở nên không mãn nguyện với việc trộm xem weibo của Nguyễn Vũ Thanh và Hoàng Y Trừng, bắt đầu tìm kiếm manh mối của cậu từ những lượt like và bình luận của những người bạn chung với cậu ấy. Cô gần như không bao giờ tương tác với Diệp Phong trên weibo, nhưng sẽ like những bài đăng trên weibo của Diệp Phong mà cậu đã like. Rõ biết đây là cách thức rất ấu trĩ, nhưng cô vẫn lặp lại nhiều lần để tạo ra một loại liên kết nào đó với cậu ấy, một cảm giác tồn tại nhỏ nhoi.
Trình Dĩ Hàng đưa cô đến một nhà hàng trà nhỏ ít người biết đến, gọi rất nhiều món best-seller trên thực đơn.
Bà chủ là người Hồng Kông, trong quá trình bà ấy nói chuyện với những vị khách, lúc trước tiệm của bà ấy mở gần một trường cấp ba ở Hồng Kông, trường trung học A Hồng Kông.
Hầu như tất cả học sinh ở trường trung học A đều đã từng đến quán của bà ấy.
Ngón tay cầm đũa của Diệp Tiêu khẽ run lên.
Hôm đó, không phải cô rất đói, nhưng lại ăn hết các món đã gọi. Trình Dĩ Hàng không ăn gì mấy, vẫn luôn nói chuyện với cô, nhưng rốt cuộc anh ấy đã nói những gì, cô nghe xong đều quên gần hết rồi.
Hôm đó, cô chỉ nhớ bà chủ nói, ăn qua món ăn của quán bà ấy, cũng xem như là đã đến Hồng Kông một lần rồi.
Suốt cả học kỳ, ngoài việc bận rộn với bài vở trên lớp và xử lý các công việc của học sinh, Diệp Tiêu và Trình Dĩ Hàng thỉnh thoảng cùng nhau ăn cơm nói chuyện, thỉnh thoảng cùng nhau ra ngoài trường đi dạo. Từ đầu đến cuối bọn họ vẫn giữ một khoảng cách an toàn, nói một số chủ đề về chuyện học tập và cuộc sống thường ngày. Người trong hội học sinh có một lần bắt gặp bọn họ cùng nhau ăn cơm ở căn tin, cho rằng bọn họ đã hẹn hò rồi.
Có tính là hẹn hò không?
Làm sao có thể gọi là hẹn hò khi ngay cả việc nắm tay họ còn chưa từng làm? Cô biết như thế này là không công bằng với Trình Dĩ Hàng, cũng cố gắng khuyên nhủ bản thân chủ động tiến về trước một bước. Nhưng lần nào cũng đều thất bại, lần nào cũng đều nói xin lỗi với Trình Dĩ Hàng ở sâu trong tim, lần nào cũng đều khuyên bản thân, lần sau đi, cho cô thêm chút thời gian nữa.
Tính cách của Trình Dĩ Hàng vốn dịu dàng, đối với cô lại càng giống như có sự nhẫn nại vô tận. Nhưng Diệp Tiêu biết, dù cho có nhẫn nại nhiều bao nhiêu đi chăng nữa thì cũng sẽ có một ngày cạn kiệt.
Học kỳ hai của năm hai, vào buổi tối sau khi thi xong môn cuối cùng, Diệp Tiêu và Trình Dĩ Hàng cùng nhau đi xem buổi ra mắt của một bộ phim hài. Trải qua một tuần thi cuối kỳ đầy mệt mỏi, cô khó khăn lắm mới có thể thư giãn được, bỗng nhiên bị một câu lời thoại trong phim chọc cười, chủ động kéo cổ tay áo của anh, vô thức đưa mặt lại gần anh hơn, cong cong đôi mắt hỏi anh có phải rất buồn cười hay không.
Trình Dĩ Hàng lặng lẽ nhìn cô không nói lời nào, sau đó đột nhiên nghiêng người về phía cô.
Cô cảm nhận được rằng anh đang thăm dò cô.
Cô biết anh muốn hôn cô.
Nhưng cơ thể cô dường như đang tránh né theo bản năng. Cô cứng đờ người, nhưng trong lòng lại thấy không thoải mái, cầm túi lên, đứng bật dậy, nói một câu "Em đi trước đây" rồi liền rời khỏi chỗ ngồi.
Trình Dĩ Hàng không có đứng lên đuổi theo cô, cũng không mở miệng níu giữ cô lại.
Cô bước đi thật nhanh, sau khi ra khỏi rạp chiếu phim liền bước lên thang cuốn tàu điện ngầm, thuần thục đi qua kiểm tra an ninh, quét thẻ, hòa mình vào trong đám đông vội vã, cùng bọn họ chen vào một khoang tàu.
Trong hai năm học đại học này, cô gần như đã ngồi qua hết các tuyến tàu điện ngầm ở Bắc Kinh một lần. Cô nhìn thấy các kiểu người khác nhau ở trong toa tàu, nhưng mà cô biết rằng, trong những người này vĩnh viễn sẽ không thể có Nguyễn Vũ Thanh.
Bắc Kinh rộng như vậy, Bắc Kinh cái gì cũng đều có, chỉ là không có Nguyễn Vũ Thanh.
Thật ra khi lên đại học không bao lâu, cô đã tìm được weibo của Nguyễn Vũ Thanh thông qua weibo của Diệp Phong.
Sau đó, thông qua weibo của Nguyễn Vũ Thanh, cô tìm được weibo của Hoàng Y Trừng.
Hoàng Y Trừng ngược lại lại rất khi show ân ái trên weibo.
Cô chưa từng nhìn thấy qua ảnh chụp chung của hai người bọn họ, hầu như chỉ toàn những bài đăng ngắn về cuộc sống thường ngày của bản thân Hoàng Y Trừng, mở đầu vẫn là anh trai tôi thế này thế kia.
Cho đến nửa năm trước, Hoàng Y Trừng đăng một tấm ảnh chụp chung thân mật của cô ấy và một chàng trai khác lên weibo, nội dung ghi là "Công bố".
Khi Diệp Tiêu nhìn được bài đăng weibo này, không nói rõ được trong lòng có cảm giác gì.
Cô lại quay trở lại xem weibo của Nguyễn Vũ Thanh, weibo của cậu ấy vẫn như cũ chỉ có vài tấm ảnh phong cảnh và ảnh đánh bóng rổ của bản thân, không có gì khác thường.
Bọn họ có chia tay hay không, thì liên quan gì đến cô cơ chứ?
Cô nói với bản thân.
Nhưng thật ra có liên quan mà.
Ví dụ như hiện tại, Diệp Tiêu - người chạy trốn ra khỏi rạp chiếu phim, người vô duyên vô cớ buồn bã trong toa tàu, bỗng nhiên rất rất nhớ Nguyễn Vũ Thanh.
Nếu cô đã không thể chấp nhận người khác, nếu cô đến ngay cả con người tốt đẹp như Trình Dĩ Hàng cũng vẫn không thể chấp nhận được, vậy cô có thể đi tìm Nguyễn Vũ Thanh không?
Diệp Tiêu cảm thấy bản thân nhất định là điên rồi.
Sau khi trở về KTX, cô nằm trên giường, lật người qua lật người lại cũng không thể ngủ được, dày vò như vậy từ đêm khuya đến sáng sớm ngày hôm sau.
Thẩm Chi Hàm sau khi thi xong liền thu xếp hành lý về nhà, trong lòng của Diệp Tiêu bị đè nén không chịu được, bỗng nhiên rất muốn tìm một người để trò chuyện.
Tìm một người, để nói về Nguyễn Vũ Thanh với người đó.
Lúc 5 giờ sáng, cô mò điện thoại, sau một lúc do dự, liền gọi đến số điện thoại của Diệp Phong.
"Sớm như thế này, có chuyện?" Trong giọng của Diệp Phong có mang theo chút khàn khàn.
"Em còn chưa dậy sao?"
"...Mới có 5 giờ."
Diệp Phong hỏi: "Sớm như vậy đã tìm em, chuyện gì vậy?"
Diệp Tiêu đột nhiên không biết nên mở lời như thế nào.
Nên mở lời như thế nào đây? Nói với Diệp Phong rằng cô thích Nguyễn Vũ Thanh, để cho Diệp Phong giúp cô một chút sao?
Rốt cuộc cô vẫn không mở lời được,
"Không có chuyện gì, em ngủ tiếp đi."
"..."
Diệp Tiêu tắt máy, nghĩ ngợi gì đó, rồi lại nhắn tin wechat cho Cố Gia Nam.
"Đã dậy chưa?"
Diệp Tiêu vừa gửi tin nhắn xong, âm thanh báo hiệu cuộc gọi tới liền reng lên.
"Tớ dậy sớm chạy bộ, cậu mới dậy hay là vẫn chưa ngủ? Lại mất ngủ rồi hả?" Tiếng của Cố Gia Nam có mang theo tiếng thở dốc.
"Ừ, lại mất ngủ rồi." Diệp Tiêu nói.
"Hay là cậu uống chút thuốc bắc để điều dưỡng cơ thể đi. Chỗ cậu vẫn còn Melatonin chứ? Có uống hay không để tớ gửi 2 lọ qua?"
"Gia Nam"
"Sao thế?"
"Không phải lúc trước tớ đã nói qua với cậu, có một đàn anh trong viện của tớ tỏ tình với tớ đúng không?"
"Ừ, không phải cậu nói sẽ thử xem sao à?"
"Thử rồi, không thành công. Tớ phát hiện con người này của tớ, dường như không có cách nào để thích một người."
"Cậu đây là người chưa từng thích ai, không biết thích người khác là cảm giác như thế nào."
"Thật ra cũng chả có ai thích tớ cả."
"Cậu nói cái gì cơ?" Cố Gia Nam bị cô chọc cười, "Không có nam sinh nào mà không thích cậu."
"Ai nói vậy?" Diệp Tiêu cuối cùng cũng nói ra lời nói thật lòng, "Nguyễn Vũ Thanh cũng không thích tớ."
"Nguyễn Vũ Thanh?" Cố Gia Nam chau mày, hồi tưởng một lúc rồi nói, "Cậu ấy không có ghét cậu nha."
"Hiện nay tớ và cậu ấy không có liên lạc. Nhưng mà lúc trước, khi chúng ta học cấp 3, cậu ấy chưa từng nói với tớ cậu ấy ghét cậu. Giữa hai người bọn cậu, có lẽ là cậu ghét Nguyễn Vũ Thanh nhiều hơn chút mới đúng."
"Vậy thì cậu ấy cũng không có thích tớ." Diệp Tiêu lại nói.
"Cậu ấy mà dám thích cậu à? Mỗi lần cậu nhìn thấy cậu ấy đều như nhìn kẻ thù ý, nếu tớ là cậu ta, tớ cũng không dám."
"Vậy cậu cảm thấy..."
Vậy cậu cảm thấy nếu như tớ chủ động một lần, có khả năng cậu ấy sẽ thích tớ không?
"Cảm thấy cái gì?" Cố Gia Nam nghi hoặc hỏi.
"Không có gì."
"Cậu đừng có nghĩ vớ vẩn nữa Tiêu Tiêu, đàn anh kia của cậu, thật sự rất tốt. Cứ từ từ, tình yêu ấy mà, lần đầu tiên tiếp xúc ai cũng đều không quá hiểu đâu.
"Ừ, tớ biết rồi. Cám ơn cậu, Gia Nam."
"Được rồi, vậy cậu mau chóng thức dậy rồi đi ăn chút gì đi."
Diệp Tiêu cúp máy, tiếp tục nằm trên giường, nhưng trong đầu chỉ có một ý nghĩ, nếu như cô thử chủ động một thì sao?
Cô muốn chủ động đi tìm cậu một lần.
Đi tìm cậu ấy, đi gặp cậu ấy, không cần tự tôn, không sợ mất mặt, thú nhận với cậu toàn bộ những bí mật mà bản thân đã giấu kín bao năm qua.
Cô sẽ nói với Nguyễn Vũ Thanh, trước giờ không phải tớ thật sự ghét cậu, mà ngược lại, tớ thích cậu, vẫn luôn rất thích cậu.
Tớ chỉ thích cậu.
Cô sẽ nói với Nguyễn Vũ Thanh, lúc học cấp 3 tớ không phải cố ý kệ cậu đâu, tớ không nói chuyện với cậu, nói ghét cậu, là bởi vì cậu và Hoàng Y Trừng ở bên nhau (yêu nhau).
Tớ rất buồn, cực kỳ cực kỳ buồn, vậy nên mới cố ý đối xử với cậu như thế.
Cô sẽ nói với Nguyễn Vũ Thanh, tớ liều mạng thi vào trường Thực nghiệm và bởi vì muốn gặp cậu, tớ không từ chối việc La Nhất Xuyên tìm tớ là bởi vì tớ muốn gặp cậu, mỗi lần tớ đi nộp bài tập đều đi ngang qua cửa lớp các cậu cũng là vì tớ muốn gặp cậu. Thậm chí tớ còn muốn đến Hồng Kông để học đại học, chỉ là vì tớ sợ tớ sẽ không được nhìn thấy cậu nữa.
Cô sẽ nói với Nguyễn Vũ Thanh, tớ bỏ thi đi dạy dỗ Lục Trạch Viễn, chạy lên đỡ chai bia cho cậu ở con hẻm sau quán bar, đều là bởi vì tớ thích cậu. Tớ muốn cho cậu biết, tớ không phải là Diệp Tiêu người chỉ biết ỷ lại vào cậu, chỉ biết tức giận với cậu, tớ cũng có thể bảo vệ cậu lúc cậu bị thương.
Cô sẽ nói với Nguyễn Vũ Thanh, những năm sau khi chia xa này, tớ thật sự rất nhớ cậu.
Vậy nên, Nguyễn Vũ Thanh, cậu có thể thích tớ được không?
Cậu vẫn sẽ giống như năm 12 tuổi đó, nói với tớ, sau này chúng ta sẽ luôn mãi ở bên nhau chứ?
Cậu vẫn sẽ giống như năm đó, sẽ bao dung vô đối với Diệp Tiêu vừa không hoàn hảo lại còn dữ dằn này chứ?
Vô số câu hỏi như dòng thác trút xuống trong lòng Diệp Tiêu. Một giây cô cũng không đợi được nữa.
Cô đã đợi quá lâu quá lâu rồi.
Đợi đến mức những cảm xúc trong lòng bị đè ép thành một ngọn núi lửa, bùng nổ dữ dội và mãnh liệt vào lúc Trình Dĩ Hàng thử hôn cô.
Rốt cuộc cô không có cách nào tiếp tục dùng cách nói "bắt đầu cuộc sống mới" để lừa mình dối người được nữa, bởi vì cô căn bản không thể chấp nhận được việc yêu đương cùng với bất cứ người nào khác.
Bởi vì cô vẫn chỉ thích mỗi Nguyễn Vũ Thanh.
Bất cứ người nào khác cũng đều không phải là Nguyễn Vũ Thanh.
Cô lấy điện thoại ra nhấn mở weibo, lại một lần nữa mở ra ảnh đại diện của cậu mà cô thường xuyên truy cập vào, bỗng nhiên nhìn thấy cậu ấy nói trong chỗ bình luận vào tối qua rằng cậu ấy bây giờ đang ở Thượng Hải, ngày kia mới trở về Hồng Kông.
Trái tim cô đột nhiên đập mãnh liệt không ngừng.
Cô gần như run tay mở ra phần mềm điện thoại, đi tìm vé máy bay sớm nhất đi từ Bắc Kinh đến Thượng Hải. Vé máy bay không đủ sớm, cô lại bắt đầu tìm vé tàu cao tốc.
Vé có chỗ ngồi đều đã được mua sạch rồi, cô bèn mua ghế đứng.
5 tiếng, cùng lắm cũng chỉ có 5 tiếng mà thôi. Sau khi đứng xong 5 tiếng cô có thể gặp được Nguyễn Vũ Thanh rồi.
5 giờ hơn sáng, trời tờ mờ sáng.
Diệp Tiêu dậy chọn chiếc đầm mà bản thân thích nhất rồi mặc lên, trang điểm tinh tế, chỉ đeo theo chiếc cặp xách liền đi ra khỏi trường, lên tàu điện ngầm.
Trên đường đến trạm tàu, cô nghe rõ được tiếng máu chảy cuồn cuộn qua huyệt thái dương, trái tim trong lồng ngực cũng đập "thình thịch" không ngừng.
Tựa như trong một giây nữa thôi là cô sẽ gặp được Nguyễn Vũ Thanh.
Nguyễn Vũ Thanh - người mà cô thích biết bao nhiêu năm nay.
Lần này, cô sẽ không khẩu thị tâm phi nữa.
Cô sẽ không chùn chân, sẽ không cứng miệng, sẽ không chủ động đẩy cậu ra nữa.
Cô sẽ không chủ động đẩy cậu ra nữa.
Khi Diệp Tiêu tới trạm Nam Bắc Kinh, đã là 7 giờ sáng hơn. Người trong nhà ga đông đúc, đã có rất nhiều người xếp hàng dài trước chỗ kiểm phiếu.
Sau khi tìm được cửa soát vé, cô đứng ở cuối hàng, lúc cúi đầu lướt điện thoại, vô thức nhấn vào tài khoản weibo của Nguyễn Vũ Thanh.
Bỗng nhiên cô nhìn thấy cô nhìn thấy tài khoản weibo mà cậu đã ấn thích, động tác trên tay bỗng cứng lại.
Là tài khoản weibo của một cô gái, nội dung rất đơn giản, chỉ có một tấm hình với một câu caption.
Trong ảnh là bóng dáng của một thiếu niên mặc áo trắng đứng bên bờ sông Hoàng Phổ.
Caption là một câu tiếng anh rất ngắn gọn: my boy.
Bóng nghiêng của Nguyễn Vũ Thanh.
Chàng trai của tôi.
Tiếng thông báo của ga tàu đột nhiên vang lên, bắt đầu phát thông báo soát vé. Nhưng thế giới của cô bỗng nhiên trở nên im bặt, gì cũng không nghe thấy.
Đám đông xung quanh và phía sau cô tiến về phía trước, chen tới chen lui, hết lần này đến lần khác va vào bả vai cô. Cô đờ đẫn đứng nguyên tại chỗ, mơ màng nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, tựa như vô tri vô giác, cho dù bị va đau cũng không kêu lên một tiếng.
Một giọt nước mắt bỗng nhiên rơi trên màn hình điện thoại, làm cho bóng dáng của người thiếu niên trong ảnh mờ đi, có xem cũng không thấy rõ.
Trong lúc bất tri bất giác, việc soát vé đã kết thúc rồi. Cửa soát vé đông đúc trở nên vắng vẻ, chỉ còn lại mỗi cô.
Cuối cùng cô để điện thoại xuống, ôm đầu gối từ từ ngồi xổm xuống, để nước mắt không ngừng tuôn ra khỏi vành mắt, rơi xuống thành từng giọt từng giọt lớn.
Tại sao Nguyễn Vũ Thanh có thể đáng ghét đến như thế.
Người mà cô ghét nhất thế giới này chính là Nguyễn Vũ Thanh.
"Cháu gái, tại sao lại khóc rồi? Không kịp lên tàu hả?" Một bà lão đi ngang qua nhìn thấy bộ dạng này của cô, bị giật mình, đi tới cúi người xuống an ủi cô, "Không sao, vẫn còn chuyến tiếp theo, chúng ta đi chuyến đó."
Cô ngước mắt lên, cả gương mặt đầy nước mắt lắc đầu, mơ hồ nghẹn ngào nói: "Đây đã là chuyến tiếp theo rồi ạ."
Đây đã là chuyến tàu kế tiếp rồi, nhưng cô vẫn không lên kịp.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]