Cậu ấy chẳng thiếu sự quan tâm của mày, cũng sẽ chẳng hiếm lạ gì sự quan tâm của mày. Sẽ có người quan tâm cậu ấy thôi.
Khai giảng lớp 11, Diệp Phong dựa vào thành tích thi chuyển cấp đứng thứ hai toàn thành phố mà thi đỗ vào trường Phổ thông Thực nghiệm.
Thỉnh thoảng, Diệp Tiêu sẽ cùng đi căn-tin với cậu bé.
"Anh mua nhiều quá, tặng em đó." Khi Nguyễn Vũ Thanh bưng khay cơm đi qua người của cậu bé, thường sẽ để vài que xiên nướng vào trong khay cơm của Diệp Phong.
"Cảm ơn anh," Diệp Phong cúi đầu nói cảm ơn, thuận tiện cầm vài que xiên nướng bỏ vào khay của Diệp Tiêu, "Chị cũng ăn chút đi."
"Hai người biết nhau như thế nào vậy?" Diệp Tiêu nhìn chằm chằm vào que xiên nướng, hỏi Diệp Phong.
"Biết nhau khi đánh bóng rổ vào hai tuần trước."
"Cậu ấy có nhắc về chị với em không?"
Biểu cảm của Diệp Phong bị đơ ra: "Nhắc đến chị làm gì? Hai người thân nhau sao?"
"Không có gì." Diệp Tiêu cúi đầu, lãnh đạm nói, "Không thân."
"Nhưng mà anh Xuyên lại cứ luôn hỏi em về chuyện của chị, có vẻ là rất quan tâm chị đấy." Diệp Phong trộm cười hihi.
Diệp Tiêu không nói nữa, cúi đầu lặng lẽ ăn cơm.
"Em không có nói xấu chị đâu!" Diệp Tiêu cấp bách nói tiếp, "Lần nào anh Thanh cũng ở hiện trường, anh ấy có thể làm chứng cho em."
Diệp Tiêu lãnh đạm "Ừ" một tiếng, trong tim nổi lên một trận chua xót.
Dường như cô lại càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muoi-lam-nam-mua-khong-tanh/3304989/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.