"Cậu ấy cười một cách uể oải, nụ cười sạch sẽ sáng sủa, dường như có ánh mặt trời lúc chiều tà nóng bỏng trên đỉnh đầu của cậu. Nhưng từ đầu đến cuối, Diệp Tiêu trong mắt của cậu vẫn tựa như là người vô hình."
Trên đường trở về lớp ngày hôm đó, Lạc Nhất Xuyên nói rằng thứ sáu sẽ tổ chức trận đấu bóng rổ của học sinh lớp 10, muốn mời cô đến xem trận đấu.
Cô vốn dĩ muốn từ chối, bởi vì cô xem không hiểu bóng rổ, càng không có hứng thú xem người khác chơi bóng rổ.
Nhưng mà khi Lạc Nhất Xuyên nói với cô "Anh Thanh chơi bóng hơi bị hay", cô bỗng có chút do dự.
Lạc Nhất Xuyên nắm bắt thời cơ lại mời, thế là cô liền đồng ý với cậu ấy.
Buổi trưa thứ 6, sau khi Diệp Tiêu ăn xong cơm trưa liền đi trực tiếp đến nhà thi đấu.
Ánh đèn trong phòng sáng rực, cô chọn một chỗ không có người trên khán đài rồi ngồi xuống. Chẳng bao lâu sau, nam sinh thể dục lớp 10/10 - người đã tặng cô trà sữa bỗng nhiên đi qua phía cô, ngồi xuống chỗ trống kế bên cô.
"Mỹ nữ, tí nữa chúng ta đi ăn chung bữa cơm nha? Có còn nhớ tôi không, tôi học lớp 10/10, tên Lục Trạch Viễn.
"Xin lỗi, tớ không đi được." Diệp Tiêu ngữ khí lạnh nhạt. @Goccuasonem dịch tại wattpad
"Vậy mà còn lại là mỹ nhân lạnh lùng, chẳng nể mặt tí nào a. Chỉ là cùng đi ăn bữa cơm thôi, lại chẳng làm gì cậu." Lục Trạch Viễn nói, như có như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muoi-lam-nam-mua-khong-tanh/2920357/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.