Dưới cái nhìn của bầu trời sao, hai người cùng lấy điện thoại ra, những chuyện không vui đều bị vứt bỏ tại nơi hoang vu, họ cười rạng rỡ, tựa như thuở đầu gặp gỡ, không giống từ biệt.
Thời An: "Dì Cố, dì lưu tên con là gì?"
Cố Thiên Quân: "An An, còn con?"
Thời An cúi đầu bấm điện thoại, nhấn vào trang 'thêm vào danh sách đen', "Dĩ nhiên là dì Cố." Ngón tay dừng lại trên màn hình rất lâu, cô lưu luyến nói: "Dì Cố, bây giờ phải con chặn dì rồi."
Cố Thiên Quân mỉm cười, "Chậm vậy, dì nhanh hơn con đấy."
Nghe vậy, chóp mũi chua xót, Thời An nghiêng người qua, cô sợ một khi bất cẩn thì sẽ rơi nước mắt đầy mặt, lâu sau, cô cắn răng, tay run rẩy, tự tay chặn Cố Thiên Quân.
Chặn người mình yêu nhất, từ giờ dành tặng cô ấy một góc thầm kín nhất, nỗi đau tại đó, cũng chỉ có bản thân mới thấu.
Đêm đã muộn, mắt đã ướt.
Nhìn bả vai không ngừng run rẩy của Thời An, dù Cố Thiên Quân có thông minh đến mấy, cũng không hiểu được, cô ấy muốn hỏi Thời An rằng: Rõ ràng con quan tâm đến dì, nhưng tại sao hết lần này đến lần khác đẩy dì ra xa, tại sao lại kháng cự sự tồn tại của dì đến thế?
Nhưng, không cần thiết.
Khi ánh mắt chạm nhau, họ rất ăn ý, họ đang thi xem ai mạnh mẽ hơn, họ hiểu, đây là mùa hè cuối cùng, kỳ trăng cuối cùng, lần sau gặp, không sẽ là năm bao nhiêu.
Dì Cố, con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muoi-lam-mua-xuan/3573350/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.