Ngày hôm sau.
Cố Thiên Quân sau khi thức dậy, phá thiện Thời An không ở đó, rời giường đi tìm, đẩy cửa ra, Thời An nghe thấy tiếng động liền nói: "Dì Cố, hôm nay là cuối tuần, dì ngủ thêm chút cũng được."
Cố Thiên Quân nhìn xung quanh nói: "Bọn họ đâu?"
Thời An: "Đi rồi."
Cố Thiên Quân có lẽ chưa tỉnh ngủ, nhìn Thời An.
Thời An bị nhìn chằm chằm cảm thấy không tự nhiên, cô sờ cổ, sau đó đứng dậy, "Lúc con dậy thì họ đã đi rồi, con cũng biết vì sao không gọi con, con muốn đợi dì dậy rồi đi." Nói xong, cô chuẩn bị đi ra ngoài.
Cố Thiên Quân gọi cô lại, "Khoan đã."
Thời An: "Dạ?"
Cố Thiên Quân dịu giọng nói: "Ăn trưa xong rồi đi, tối qua con không ăn nhiều."
Thời mỉm cười gật đầu, "Vâng."
Đứng tại chỗ, cô giơ tay lên, cố gắng khiến cho biểu cảm và giọng điệu bình thường, "Dì Cố, con vào phòng làm việc đọc sách một lát được không?"
"Đương nhiên được." Cố Thiên Quân trả lời.
Ánh mắt Thời An phiêu du bất định, không biết nhìn đi đâu, nếu nhìn kỹ, có thể thấy tia máu đỏ trong mắt cô, cô đi vào phòng làm việc, "Dì Cố, con đi nghỉ ngơi một lát."
Cố Thiên Quân không đáp, không biết vì sao, tấm lưng gầy nhom của Thời An lại khiến tim cô ấy thắt lại, khi Thời An đi vào cửa, cô ấy khẽ gọi: "An An."
Thời An ngoái lại, trong mắt lấp lánh lệ quang, cô quên che giấu, cũng không muốn che giấu, cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muoi-lam-mua-xuan/3573347/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.