Những lời này vừa nói ra, hơi thở của Cố Thiên Quân hỗn loạn trong nháy mắt. 
Lập tức, ánh mắt trống rỗng, lạnh lẽo: "An An, nếu con nhớ họ thì khi có thời gian, dì sẽ đưa con tới thăm họ." 
Mắt đỏ ngầu, Thời An chuyển mắt: "Dạ." 
Sau khi gật đầu, nó không cười không khóc, nơi này đau buồn, nơi đó cũng vậy, bắt đầu giống như một bệnh nhân. 
Không cần phải nói. Cố Thiên Quân sẽ chữa khỏi bệnh cho nó. 
Nói: "An An, nhìn dì." 
Thời An nhìn qua. 
Ánh nhìn này, đau buồn đã trôi đi bảy tám phần. 
Hãy tin rằng, đất và nước tồn tại vì sự sống, Thời An tồn tại vì Cố Thiên Quân tồn tại. 
Sắc mặt nó tái nhợt: "Con nên uống thuốc rồi." 
"Được." Đứng dậy, hơi dừng lại, Cố Thiên Quân lại dặn dò: "Ở đây đợi dì, dì đi lấy thuốc." 
Đang đi xoay người. 
Bỗng, Thời An nắm lấy tay áo cô ấy, thanh âm rất chậm chạp: "Dì Cố, dì đừng lo, con đã ổn rồi." 
Cố Thiên Quân: "Dì biết." 
Thời An: "Vậy mắt dì bị làm sao thế?" 
Sức lực bị rút cạn, trái tim Cố Thiên Quân nhói đau: "Không... Không sao, có lẽ là vừa rồi bị khói dầu làm cho sặc." 
"Dạ." Nói là vậy, nhưng tay Thời An vẫn không buông, Cố Thiên Quân cũng không thể rời đi, "An An?" 
Thật lâu sau, Thời An mới buông tay. 
Nó vịn góc bàn đứng dậy, đôi mắt đỏ hoe ẩn giấu sự bất lực: "Không, con tự đi lấy." 
Cắn chặt môi, tay ghìm trên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muoi-lam-mua-xuan/3573310/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.