Tin tức tiếp theo được thông báo, âm thanh vừa mới đây vẫn còn vang vọng bên tai Thời An, nó rất bình tĩnh, vẫn chăm chú chơi lego.
Nghĩ rằng, khi lắp xong, chú cũng sẽ trở về, bỗng, nó cảm thấy mắt mình khô khốc, nhìn lên trời xanh, không thấy điểm dừng.
Đúng lúc đó, một con quạ bay ngang qua, kêu rất khó nghe, xông tới cửa sổ, đâm chết.
Chậm chạp đứng dậy, trời đất quay cuồng.
Thời An chợt nhận ra, 'không còn dấu hiệu sinh tồn' tức là chú của nó, cũng chết rồi.
Đôi mắt không chớp, trừng to.
Thời An há miệng, muốn khóc nhưng lại không thể phát ra âm thanh, nó tự ôm lấy mình, bật cười, nghĩ mình còn chẳng bằng một con quạ, ngay cả con quạ còn biết khóc.
Ngồi xổm xuống, vùi mặt vào lòng.
Qua thật lâu sau, Thời An thay quần áo, thay giày.
Cảnh này bị dì Trương vừa mới biết tin dữ chứng kiến, bà ho hai tiếng, hỏi: "An An, con muốn đi đâu?"
Lấy chìa khóa, tiền lẻ.
Thời An nắm tay nắm cửa lạnh lẽo, nước mắt cuối cùng cũng rơi, nó nói: "Con đi đón chú về nhà."
Dì Trương "Ồ" một tiếng, thì ra Thời An đã biết, bà bước tới, "Con đợi dì chút, dì đi cùng con."
"Không." Lắc đầu, lại lắc đầu, Thời An đẩy cửa mở, lẩm bẩm: "Chú đã cô độc cả đời, chú ấy chỉ có con, con phải mau đi gặp chú."
Ra ngoài, Thời An đi bên cạnh dì Trương.
Đi được hồi lâu, rất nóng, Thời An không lau mồ hôi mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muoi-lam-mua-xuan/3573302/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.