Đôi mắt của Thời An rất trong trẻo, sẽ né tránh nhìn người khác, nó là một đứa trẻ vô cùng thiếu cảm giác an toàn.
Cố Thiên Quân cố gắng hết sức để mang lại cho Thời An cảm giác an toàn.
"An An, con có yêu cầu gì thì cứ việc nói với dì, bắt đầu từ hôm nay, chúng ta sẽ là những người thân thiết nhất."
Lời nói dịu dàng của Cố Thiên Quân khiến Thời An không thể từ chối, sự dè dặt của Thời An lặng lẽ giảm bớt, nó chỉ chiếm một góc nhỏ trên sô pha, ra sức cắn môi.
"Nếu con không ngoan thì sẽ bị đuổi ra ngoài ạ?"
Thời An non nớt, nhưng dường như lại có tinh thần bi quan như từng gặp gió mưa.
Cố Thiên Quân nghẹn ngào trong giây lát, âm thanh run rẩy của Thời An xâm nhập vào nơi mềm mại nhất trong lòng cô ấy mà không hề báo trước.
"Không đâu, nơi này vĩnh viễn sẽ là nhà của chúng ta."
Thời An ngồi ngay ngắn, hơn 90% thời gian là nhìn xuống mặt đất, lời nói cũng như tiếng muỗi vo ve, "Bố mẹ cũng nói vậy, nhưng bọn họ đều không cần con nữa rồi."
Ngôn ngữ của nó đơn thuần, khiến người ta thương xót vô vàn.
Cố Thiên Quân không biết cô ấy cho thể cho Thời An những gì, chỉ có thể cho Thời An một chút yên tâm vào buổi tối tương đối quang đãng này, cô ấy rút ra một tờ giấy trắng, vừa viết vừa nói: "An An, con mau uống hết sữa đi, đợi dì một lát."
An An cầm ly
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muoi-lam-mua-xuan/3573277/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.