Bọn thuộc hạ kéo An Niệm vào trong phòng giam. Nhìn thấy mẹ và Tôn Hạo Phong bị trói, cậu nhào đến thì bị một tên đeo kính đen đá ngã ra. Dì Châu thều thào gọi:
- An Niệm! Con đã bị bắt...còn Tuyết Hoa...
An Niệm giọng nghẹn ngào, đôi mắt cậu đã đỏ hoe vì khóc.
- Mẹ...chị Tuyết Hoa...chị ấy đã...
Tôn Hạo Phong hỏi:
- Tuyết Hoa ra sao?
- Chết rồi...
Tôn Hạo Phong hét lên đầy uất hận, người anh yêu đã tuyệt mạng vì bảo vệ mọi người. Nào ngờ tất cả đều đổ sông đổ biển, không bảo vệ được Từ Hạ Nhiên lại còn để cô hy sinh vô ích.
An Niệm từ từ lê thân đến bên cạnh dì Châu.
- Cô nhi viện đã trở thành đống đổ nát, tất cả đã trở thành tro bụi rồi. Chị Tuyết Hoa cũng bị lửa thiêu mất thân xác. Con đã giải thoát cho bọn trẻ đến nơi an toàn, chỉ tội cho chị ấy...trước khi chết vẫn gọi tên Hạo Phong...
Tôn Hạo Phong bậm môi nuốt cơn hận xuống tâm can, còn đâu đôi mắt hiền dịu của cô khi cùng anh nói lời yêu thương nữa. Trước khi chết chỉ biết gọi tên nhau trong vô vọng, không được nghe một lời từ biệt thì còn gì đau hơn.
- An Niệm, con đừng khóc nữa. Mẹ còn ở đây, sẽ không ai có thể làm hại con, làm hại Hạo Phong đâu.
Tiêu Khương Đình bước đến, gã kéo tay An Niệm và nói với dì Châu:
- Bà mạnh miệng vậy sao? Nếu bà thương yêu bọn trẻ mồ côi, thì thằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muoi-lam-lan-ngo-dong-thay-la/2554478/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.