Khi được gần con, Từ Hạ Nhiên ôm đứa con trai nhỏ của mình mà khóc. Đứa bé đen xám hết một nửa khuôn mặt, hơi thở có phần yếu ớt, mỏng manh. Bác sĩ nói thằng bé mắc bệnh tim, một bên mắt bị mù. Đứa bé lớn thì khỏe mạnh bình thường, như vậy cũng an ủi được một phần nào.
- Bác sĩ căn dặn anh phải thật chú ý, đừng để thằng bé bị kích động. Anh nghĩ ra tên chưa?
Từ Hạ Nhiên ghi vào mảnh giấy hai cái tên mà cậu đã nghĩ ra.
"Anh là Cố Vũ Thiên, em là Cố Tiểu An."
Vào ngày sau, Từ Hạ Nhiên cũng được xuất viện. Cậu bồng bé Tiểu An trong tay, nâng niu cẩn thận như một đóa hoa. Dương Khải Thiên bồng bé Vũ Thiên, thằng bé đang ngủ ngon lành, hai má bầu bĩnh nhìn thật đáng yêu.
Vũ Thiên với hai tay chơi đùa với Dương Khải Thiên, còn Tiểu An nằm im lìm. Từ Hạ Nhiên phải trông chừng thằng bé từng chút một, cậu sợ nếu rời đi thì Tiểu An quấy khóc làm bệnh nặng hơn.
Nhìn hai con nằm ngủ, Từ Hạ Nhiên lại nhớ đến Mẫn Nhi. Cậu bỏ ra đi cũng đã hơn nửa năm, không biết con bé có còn nhớ cậu và khóc hay không? Tiêu Mỹ Dao có yêu thương con bé hết lòng không?
Cậu lại nghĩ đến Cố Mộc Hoàn. Cậu còn yêu anh rất nhiều. Cậu muốn quên anh, nhưng sao lại khó khăn đến như vậy. Nhưng những đau khổ mà anh đã gây ra cho cậu, ngay cả lúc sinh nở cũng không có anh bên cạnh, thì hình bóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muoi-lam-lan-ngo-dong-thay-la/2554463/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.