Tại trường cấp ba...
Phi Khiêm và Mẫn Nhi học cùng lớp với nhau, nhưng hai người ít khi tiếp xúc. Buổi tối mấy ngày trước, vì theo chân Lục Hy Quân và Vũ Thiên nên bị ném đá trúng trán, đầu anh vẫn còn u một cục.
Nhờ có Lục Hy Quân cải thiện bữa ăn, mà Vũ Thiên sức khỏe cũng tốt hơn rất nhiều, cậu không ốm yếu và bị bệnh mỗi khi trời lạnh nữa.
Hôm nay đội bóng rổ có thêm vài tân binh, là đàn anh nên Phi Khiêm đứng ra cùng những người khác chào đón. Chợt anh giật mình khi nhìn thấy Vũ Thiên. Thỉnh thoảng cậu lại nhìn anh chăm chú đến khó chịu.
Vũ Thiên thể hiện khả năng chơi bóng nổi trội của mình, Phi Khiêm trong lòng cũng trầm trồ khen ngợi. Còn Vũ Thiên thì hãnh diện, đều là nhờ Lục Hy Quân đã chỉ dạy cậu tất cả.
Nghỉ giải lao, đang uống nước ép thì Vũ Thiên bước đến chỗ Phi Khiêm.
- Đàn anh, em thấy anh có vẻ quen quen.
- Chắc là cậu có tình cờ nhìn thấy tôi.
- Không phải! Mà là anh theo dõi em!
Phi Khiêm giật bắn người, lon nước trên tay chút nữa là đánh rơi xuống đất rồi.
- Cậu...cậu nói gì vậy...?
- Anh đừng giả vờ! Đêm đó em đã nhìn thấy mặt của anh rồi! Anh theo dõi em và chú Lục để làm gì?
Phi Khiêm đáp:
- Cậu nói nhỏ được không? Là ba tôi...ba tôi không biết chú Lục đi đâu, làm gì...nên tôi mới...
- Em sẽ mách chú Lục!
Vũ Thiên định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muoi-lam-lan-ngo-dong-thay-la/2554413/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.