Tiểu Mạnh đập tay vào tay lái, còn Tiểu Bạch và Tiểu Hắc cuối đầu đầy đau khổ. Tiểu Mạnh vừa òa khóc vừa la hét vào bộ đàm:
- Mộc Hoàn! Bao nhiêu lâu nay anh luôn là người anh tốt trong lòng tôi! Tôi nguyện cả đời này hết lòng phụng sự cho anh! Tại sao anh lại chết! Tại sao anh lại bỏ tôi và mọi người ra đi! Anh và Lục tổng cùng đi thì hai người hạnh phúc đã đành, còn nỗi đau để cho chúng tôi gánh lấy, anh tàn nhẫn với chúng tôi quá vậy hả! Mộc Hoàn! Anh trả lời đi! Anh trả lời đi!
- Tít...tít...tít...a...
Tiếng rên rỉ vang lên, Tiểu Mạnh liền giựt lấy bộ đàm.
- Làm ơn...cho người vào đây...đau quá...
...
Bên trong, Lục Hy Quân tức ngực chui ra khỏi đống đổ nát. Anh ho sặc sụa vì bụi đất bay vào. Cố Mộc Hoàn vẫn nắm chặt tay anh, nhưng thân thể bị vùi vào gạch đá mất rồi.
Mạch của Cố Mộc Hoàn vẫn còn đập, hắn vẫn còn sống...
Cảnh sát và đội cứu hộ đã đến kịp lúc. Tiểu Mạnh cũng chạy vào và đỡ Lục Hy Quân ra ngoài, cả hai chân của anh đều bị thương rồi.
- Mau cứu Mộc Hoàn...anh ấy còn ở trong đó...
- Được rồi! Ngài chờ tôi!
Mẫn Nhi chạy như bay đến chỗ Lục Hy Quân, cô ôm lấy cha mình.
- Cha! Cha! Hức hức...
- Khụ! Khụ! Con ôm mạnh quá...cha sắp tắt thở rồi...
Mẫn Nhi vuốt ngực Lục Hy Quân.
- Ba con đâu rồi...
Giường đẩy Cố Mộc Hoàn đi ra,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muoi-lam-lan-ngo-dong-thay-la/2554355/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.