Ngay lúc hắn thoát ra khỏi cửa sổ, hai cánh cửa đằng trước cũng bị đẩy ra.
Người đến đúng là Thông Nguyên Tử.
Bởi vì phen chạy vội lúc nãy, kẻ xưa nay vẫn chỉnh chu như ông ta bị rớt vài sợi tóc ra ngoài, trong cơn gió đêm đông lạnh giá khẽ lay động.
Bây giờ nàng thấy lão ta chỉ có một cảm giác, buồn nôn. Cho nên nàng rất ghét bỏ quay đầu đi, không muốn nhìn lão ta.
Thông Nguyên Tử cẩn thận vào phòng, sau khi cẩn thận dò xét bốn phía xong, phát hiện ngoài Cố Mi không còn ai, lúc này ông ta mới chậm rãi tiêu sái bước tới bàn, đốt sáng cây nến trên bàn lên.
Ở trong bóng tối lâu, cây sáng vừa ánh lên tia vàng cam, Cố Mi theo bản năng liền nhíu chặt mắt.
Nàng cũng không định mở mắt ra nữa.
Mở mắt ra trông thấy gương mặt lão ta nàng còn lộn ruột đến mức nào.
Nhưng dù nhắm mắt, nàng vẫn cảm nhận được ông ta đang nhìn mình.
Nàng không kìm được, gân xanh trên trán cứ giật giật.
Kì thực, nàng rất sợ. Ai mà biết trong lòng tên biếи ŧɦái đó đang nghĩ thứ gì.
Cố Mi bây giờ thấy từng giây như từng năm, nàng hận không thể đuổi thẳng Thông Nguyên Tử ra khỏi căn phòng này.
Nhưng Thông Nguyên Tử không chỉ không đi, còn mang ghế ngồi trước giường nàng, như thể muốn tâm tình một phen.
Cố Mi bây giờ thật sự nghĩ, nếu trong tay có đao, nhất định nàng sẽ liều mạng đâm thẳng một phát.
"Hồng Dao," thanh âm của Thông Nguyên Tử không chút run động, bình tĩnh như mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muoi-khong/528057/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.