Gần đây Mộ Dung Trạm có thể gọi là xuân phong đắc ý, phong sinh thủy khởi.
Từ sau đêm Cố Mi hốt hoảng nói với hắn một câu "muội yêu huynh", hắn chui vào ngõ cụt sau một thời gian dài cuối cùng cũng có lối ra, cả người thoạt nhìn hớn ha hớn hở. Ngay cả Hoàng Nhất Phó cũng cảm thấy được. Cụ thể là trong biểu hiện, trước kia mỗi ngày lấy của hắn một giọt máu, ông hận không thể mặc một hai cái áo bông để ngăn khí lạnh phát ra từ người hắn. Nhưng bây giờ, ồ, Tôn Bồ Tát này thoạt nhìn tâm trạng rất tốt, thậm chí có một lần còn rất thân thiện hỏi ông ta, một giọt máu có đủ không? Có muốn sau này mỗi ngày cho ông nhiều hơn không?
Phản ứng lúc đó của Hoàng Nhất Phó là, bàn tay đang cầm cái chén run lên kịch liệt, suýt chút nữa quăng cái chén trong tay đi.
Ông ta lệ rơi đầy mặt. Làm một người có tinh thần say mê nghiên cứu với sự nghiệp chữa bệnh, rốt cuộc ông ta đã làm sai điều gì? Khoảng thời gian trước để tránh mặt Tôn Bồ Tát này, ngày nào cũng ra ngoài hái thảo dược, buổi tối mới dám về nhà. Nhận thấy gần đây khí trời lạnh dần, thân là một tiểu lão đầu, ông ta không chịu được cái lạnh này, không thể làm gì khác hơn là ban ngày chui trong nhà. Nhưng mà Mộ Dung đại gia, phiền ngươi khôi phục hình tượng thần mặt lạnh trước kia có được không. Đột nhiên vào trời đông giá rét, ngươi biến thành ngày xuân ấm áp, trái tim của tiểu lão nhi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muoi-khong/528050/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.