Trên đời này có nhiều người như vậy, thế nhưng ta chỉ có muội.
Có lẽ là bởi vì Mộ Dung Trạm đột nhiên nói những lời này khiến cho nàng dao động, có lẽ là bởi vì những lời này của hắn khiến cho đáy lòng nàng dâng lên một nỗi đau thương mơ hồ, cho nên sau khi Cố Mi ngủ thϊếp đi, nàng bắt đầu nằm mơ.
Trong mộng dường như có một thiếu niên thanh lãnh. Ánh sáng mờ ảo, gần giống sắc trời sắp tảng sáng. Hắn ôm gối ngồi trên chiếc giường nhỏ trước cửa sổ, nghiêng người dựa vào vách tường xám trắng.
Cố Mi đứng dựa vào cửa, nàng lẳng lặng nhìn thiếu niên trước cửa sổ này, lông mi thật dài thỉnh thoảng chớp chớp.
Dường như đột nhiên cảm thấy trong phòng có người, thiếu niên chợt quay đầu.
Đôi mắt u ám bình tĩnh nhìn nàng, không buồn không vui, không hoảng không giận.
Nhưng lúc Cố Mi nhìn lại, mặt mũi của thiếu niên này lại là Mộ Dung Trạm. Hắn đứng dậy, từng bước từng bước đến gần, đứng trước mặt nàng.
Bóng ma kéo căng trong đầu dãn ra. Nàng ngửa đầu, nhìn người trước mặt cao hơn nàng một cái đầu.
Mà Mộ Dung Trạm cũng cúi đầu nhìn nàng, thần sắc trong mắt biến ảo, đột nhiên biến thành đau thương.
"Mi Mi." Hắn đưa tay quấn lấy eo nàng, chậm rãi ôm nàng vào ngực, nhẹ giọng nói: "Đừng rời xa ta."
Nàng bất chợt hoảng hốt. Nhưng ngực hắn thật sự rất ấm áp, nàng ngập ngừng một chút rồi cũng vươn tay ôm lấy eo hắn.
Nhưng đột nhiên ở sau lưng có người bị thương gọi nàng:" Hồng Dao, muội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muoi-khong/528020/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.