Giọng nói kia giống như là cố đè nén nhưng nàng vẫn có thể nghe ra là giọng của ai: "Nhã tọa cuối lầu hai."
Là Liêm Huy.
Cố Mi che miệng, âm thầm khóc.
Sau đó nàng nghe tiếng bước chân vang lên. Nàng lặng lẽ từ sau quầy, thăm dò nhìn ra ngoài.
Bánh gạo nhỏ đang dẫn hắn lên lầu. Trên người hắn vẫn là bộ trường sam màu lục nàng mua cho hắn, chỉ là, hắn gầy đi rồi.
Cố Mi có thể nhìn ra hắn gầy đi rất nhiều. Khoảng thời gian này, chắc hẳn hắn sống không tốt?
Nàng suýt nữa muốn gọi tên hắn. Thế nhưng nàng che miệng thật chặt, không phát ra nửa tiếng nức nở.
Khi Bánh gạo nhỏ xuống, Cố Mi vẫn che miệng ngồi xổm phía sau quầy lặng lẽ khóc.
Bánh gạo nhỏ ngồi xổm xuống, nhìn thẳng khuôn mặt đầy nước mắt của nàng, ngay cả người luôn luôn vui vẻ như hắn cũng không nhịn được thở dài: "Cố Mi tỷ, người đó, là người đi cùng tỷ lúc trước phải không?"
Cố Mi che miệng gật đầu.
Nàng không dám bỏ tay che miệng ra. Nàng sợ nàng vừa bỏ tay xuống, nàng sẽ không nhịn được khóc thành tiếng. "Cố Mi tỷ", Bánh gạo nhỏ lại thở dài một hơi: "Hắn gầy đi so với trước rất nhiều, thoạt nhìn cả người cũng không có tinh thần gì. Còn có, nhã gian lần này hắn đến cũng là nhã gian lần trước hai người tới. Món ăn, cũng giống y lần trước. Thậm chí ngay cả hai chén tuyết lê ướp lạnh cũng giống. Nhưng hắn không ăn gì cả, chỉ nhìn mấy món ăn này đờ ra. Hơn nữa, hắn còn bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muoi-khong/528009/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.