Cố Mi lúc này thật muốn biến thành một con đà điểu châu Phi, chôn thẳng đầu xuống dưới bàn, không ngẩng lên nữa.
Liêm Huy vừa nói ra câu đó, mọi người đều kinh hãi.
Liêm bảo chủ không hổ là cha đẻ của Liêm thiếu hiệp, núi Thái Sơn sụp trước mắt cũng có bản lĩnh mặt không đổi sắc, giống nhi tử từng li từng tí.
Đôi đũa trong tay ông ta thậm chí không ngừng, vẫn gắp một sợi khoai tây. Sau đó đầu cũng không ngẩng lên, rất bình tĩnh nói một tiếng: "À."
Cố Mi trợn tròn mắt. Liêm bảo chủ ông có ý gì thế? Là gì đây vậy, không phải là đồng ý chứ? Hai cha con các người đừng có thi thố xem ai nói lời gây kinh hãi hơn chứ.
Mà Liêm phu nhân cũng hơi hoảng rồi. Nhưng bà không thể ở trước mặt người ngoài mà trách cứ con trai mình, chỉ có thể nói lấp liếm: "Đứa nhóc này. Vừa mới về nhà, có gì gấp mà phải nói ngay lúc này? Nào, ăn cơm trước, ăn cơm trước đã, cơm nước xong sẽ bàn sau."
Trang Thu Dung không nói gì. Nàng ta bây giờ phải nói gì? Nói gì cũng không phải. Nàng ta không thể khóc lóc mếu máo nói Liêm Huy bị làm sao, tại sao không thành hôn với nàng ta? Như vậy không chỉ khiến Liêm Huy căm ghét nàng ta thêm, mà ngay cả Liêm phu nhân và Liêm bảo chủ cũng sẽ mất nhiều ấn tượng tốt với nàng ta.
Nàng ta không thể nâng đá đập chân mình, vì vậy giờ chỉ có thể trầm mặc, sau đó ẩn nhẫn.
5% trong tay Liêm bảo chủ nàng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muoi-khong/527997/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.