"Tỷ tỷ, bây giờ tỷ, có phải thấy, đầu hơi choáng?"
Như Ngọc nửa quỳ nửa ngồi trước mặt Cố Mi, một đôi mắt chăm chú nhìn nàng, trong đôi môi đỏ phun ra lời này.
Cố Mi sửng sốt một chút. Nhưng trong thời gian một giây, có thể, chưa tới một giây.
Nhiều năm xem phim vậy không phải vô ích. Chưa từng ăn thịt lợn, còn chưa thấy heo chạy sao?
Vì vậy sau một khắc, Cố Mi liền nheo mắt, lắc đầu khó khăn, còn làm bộ dùng tay đỡ trán, hơi thở gấp nói: "Lúc trước cô không nói, vẫn không thấy. Nhưng giờ cô vừa nói thế, đầu của ta làm sao lại hơi choáng? Không lẽ thực bị phong hàn rồi?"
Phản ứng này của nàng, Như Ngọc thấy mà thỏa mãn cực kỳ, ý cười bên môi không che giấu được.
Nhưng hiếm thấy là thanh âm nàng ta vẫn mềm mại đến vậy.
Tỷ tỷ vậy tỷ mau nghỉ ngơi đi. Uống canh gừng rồi, chỉ cần nghỉ ngơi, đổ mồ hôi, mai sẽ khỏe hơn."
Cố Mi tiếp tục giả vờ, hai mắt mờ mịt không mở ra được, thân thể cũng khẽ ngã xuống.
Nghiêng một bên, còn nhẹ giọng nói: "Được, vậy ta sẽ, sẽ."
Nói tới đây, không còn thanh âm. Nghẹo đầu, giả đã ngủ rồi.
Như Ngọc dù sao cũng không yên lòng, lại kêu tỷ tỷ vài câu.
Cố Mi dĩ nhiên không đáp. tuy nàng không đoán ra Như Ngọc bỏ gì trong chén canh, nhưng nàng đánh cược, đó không phải độc, mà là thuốc mê.
Không phải vậy, nàng ta sẽ không hỏi rằng, nàng có thấy đầu hơi choáng không.
Chỉ là giờ Cố Mi còn chưa rõ, Như Ngọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muoi-khong/527989/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.