"Tỷ tỷ, bây giờ tỷ, có phải thấy, đầu hơi choáng?" Như Ngọc nửa quỳ nửa ngồi trước mặt Cố Mi, một đôi mắt chăm chú nhìn nàng, trong đôi môi đỏ phun ra lời này. Cố Mi sửng sốt một chút. Nhưng trong thời gian một giây, có thể, chưa tới một giây. Nhiều năm xem phim vậy không phải vô ích. Chưa từng ăn thịt lợn, còn chưa thấy heo chạy sao? Vì vậy sau một khắc, Cố Mi liền nheo mắt, lắc đầu khó khăn, còn làm bộ dùng tay đỡ trán, hơi thở gấp nói: "Lúc trước cô không nói, vẫn không thấy. Nhưng giờ cô vừa nói thế, đầu của ta làm sao lại hơi choáng? Không lẽ thực bị phong hàn rồi?" Phản ứng này của nàng, Như Ngọc thấy mà thỏa mãn cực kỳ, ý cười bên môi không che giấu được. Nhưng hiếm thấy là thanh âm nàng ta vẫn mềm mại đến vậy. Tỷ tỷ vậy tỷ mau nghỉ ngơi đi. Uống canh gừng rồi, chỉ cần nghỉ ngơi, đổ mồ hôi, mai sẽ khỏe hơn." Cố Mi tiếp tục giả vờ, hai mắt mờ mịt không mở ra được, thân thể cũng khẽ ngã xuống. Nghiêng một bên, còn nhẹ giọng nói: "Được, vậy ta sẽ, sẽ." Nói tới đây, không còn thanh âm. Nghẹo đầu, giả đã ngủ rồi. Như Ngọc dù sao cũng không yên lòng, lại kêu tỷ tỷ vài câu. Cố Mi dĩ nhiên không đáp. tuy nàng không đoán ra Như Ngọc bỏ gì trong chén canh, nhưng nàng đánh cược, đó không phải độc, mà là thuốc mê. Không phải vậy, nàng ta sẽ không hỏi rằng, nàng có thấy đầu hơi choáng không. Chỉ là giờ Cố Mi còn chưa rõ, Như Ngọc tại sao phải làm thế? Nàng và nàng ta không thù không oán, coi như không coi trọng nàng ta, nhưng nàng ta cũng không cần bỏ thuốc nàng. Sau khi hạ thuốc thì sao? Hàn quang lóe lên, lấy ra một cây chủy thủ, đâm xuống họng nàng? Hay là dùng dao găm vẽ hoa trên mặt nàng? Cố Mi suy đoán, đồng thời âm thầm đưa tay đặt ở roi mềm bên hông. Nhưng Như Ngọc chắc chắn sau khi nàng đã ngủ thϊếp đi, chỉ đứng dậy nhẹ nhàng rời khỏi, hơn nữa trước lúc đi còn quan tâm đóng cái cửa rách nát cho nàng. Đây là chuyện gì thế? Cố Mi như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc. Không ngờ nàng đa nghi quá rồi, chén canh gừng kia không bỏ thuốc gì bên trong cả? Hay là nói, Như Ngọc biết y thuật, một tấm lòng tốt cho nàng thuốc dự phòng tránh gió, chỉ là trong thuốc có gì đó khiến nguwoif ta buồn ngủ mà thôi? Hết cách, ai bảo thời hiện đại có nhiều thuốc cảm đều có thành phần gây buồn ngủ. Vậy nàng chẳng phải lấy bụng tiểu nhân đo dạ quân tử rồi? Nhưng trực giác nói nàng nghe chuyện không đơn giản thế. Nàng nín thở, nhẹ nhàng bò ra, rón ra rón rén bước đến sau cửa, cẩn thận kéo ra một cái khe cửa, sau đó liền dán một mắt vào khe cửa, cẩn thận nhìn ra bê ngoài. Bên ngoài hẳn là nhà chính. Có cái bàn xiêu vẹo, trên tường còn có vài tờ tranh chữ mục nát không nhìn ra nguyên bản. Nghĩ là chủ nhân căn nhà này cũng là người văn thơ. Nhưng hiện giờ, có vài cái ghế tựa bị Liêm Huy tiện tay hủy rồi, để làm củi đốt lửa. Mà bản thân Liêm đại hiệp, giờ đang ngồi cạnh đống lửa, nhìn đám lửa đến xuất thần. Ánh lửa nửa sáng nửa tối, gương mặt Liêm Huy ở trong ánh sáng và bóng tối bay nhảy đó, nhìn ra quả thực là, đẹp trai. Nghe thấy tiếng đóng cửa, Liêm Huy quay đầu, nhưng không hề nhìn Như Ngọc, chỉ hỏi: "Muội ấy ngủ rồi?" Trong giọng nói dường như là, ôn nhu? Cố Mi không dám nghĩ. Nàng bây giờ chỉ căng dây thần kinh nhìn Như Ngọc, muốn biết nàng ta rốt cuộc đã bỏ thuốc gì. Như ngọc đến cạnh đám lửa ôm đầu gối ngồi xuống, nhu tình mật ý nhìn Liêm Huy, nhẹ nhàng đáp một tiếng: "Vâng. Tỷ tỷ đã ngủ thϊếp rồi." Liêm Huy không đáp. Chỉ là gương mặt đơ, bắt đầu ôm kiếm ngồi đó, hai mắt nhắm lại. Nhìn tư thế, là muốn chuẩn bị nghỉ tạm. Không sai. Mọi người nhìn không lầm, Liêm Huy có kiếm, vẫn mang theo người. Trước giờ lúc đi xe luôn để trên thanh xe, không thì sẽ tiện tay cắm trên thắt lưng. Tuy nhiên Cố Mi thấy hắn vẫn khá hợp dùng đao. chỉ cần nghĩ tới, Liêm Huy tóc đen áo đen, mặt đơ lãnh khốc, ôm một cây đao đứng sau lưng nàng, bao nhiêu là uy phong. Chỉ có điều Liêm đại hiệp, cả ngày ngươi ôm kiếm, không thấy phiền chết à? Làm sao không làm cái dây kiếm, hoặc là không dùng kiếm cho rồi? Cố Mi vẫn thấy bản thân thật tốt. Một cái roi mềm cuốn trên eo. Bình thường còn có thể làm trang sức ở thắt lưng, thời điểm đánh nhau liền thuận tay lấy xuống làm vũ khí. Vừa thủ vừa công có phải không? CỐ Mi đắc ý. Nhưng có đắc ý, cũng không dám lơi là, đôi mắt nhìn chằm chằm Như Ngọc, muốn biết nàng ta rốt cuộc muốn làm gì Nhưng Như Ngọc chỉ thâm tình nhìn Liêm huy đối diện, ý tình trong mắt này, thật có thể nói là, sôi trào mãnh liệt à sôi trào mãnh liệt, không kìm nén tí nào. Cố Mi lại bắt đầu buồn bực. Lẽ nào nàng cả nghĩ thật rồi, là em gái này cho mình uống thuốc gì đó, chỉ là không muốn ai quấy rối, chăm chú ngắm tình lang mà thôi? Cố Mi cảm thấy, bản thân thực sự là, không phải trứng cũng đau. Nhưng bỗng nhiên, nàng thấy tay phải của Như Ngọc động. Tay phải của nàng ta lặng lẽ rời khỏi tay áo. Nhìn tư thế, như muốn rút món đồ gì đó. Tế bào toàn thân nàng bắt đầu nhảy múa. Rốt cuộc lộ nguyên hình rồi sao. Nhưng dường như đồng thời, Liêm Huy đối diện mở mắt. Ánh mắt ác liệt đảo qua, tay phải Như Ngọc lập tức làm như nắm lấy tay áo, không làm thêm động tác gì nữa. "Liêm công tử, lửa sắp tắt rồi. Có thể, có thể phiền huynh lấy thêm chút củi không?" Thanh âm nàng nghe thấy không chút nghi ngờ. Bình đạm nhu nhược, giống hệt trước giờ. Liêm Huy không tiếp lời, nhưng vẫn đứng dậy lấy một cái ghế lại. Ngay ở khoảnh khắc hắn xoay người tay phải Như Ngọc hơi động, Cố Mi thấy rõ ràng nàng ta ném vào lửa một viên thuốc nhỏ. Khói trắng bay lên, nhưng nháy mắt đã biến mất. Mà lúc này, Liêm Huy đúng lúc cầm ghế xoay người lại. Tất cả vừa xong. Trên gương mặt khuynh quốc khuynh thành của Như Ngọc là nụ cười ẩn giấu. Mà Cố Mi đã hoàn toàn ngây người. Chờ lúc nàng phản ứng lại, nàng lại không biết làm gì. Lao ra, nói cho Liêm Huy, Như Ngọc đang giở trò quỷ? Nhưng nàng ta làm cái quỷ gì nàng cũng không biết. Mẹ nhà nó cái thuốc đó là gì vậy. Là độc dược hay khói mê? Nếu là khói mê, thì sao giờ Liêm Huy vẫn ngồi yên ổn ở đó, thậm chí trên cánh tay còn mạnh mẽ cường lực, ba ba từng cái cắt ghế tựa ném vào trong đống lửa. Cố Mi cảm thấy nàng không thể nhìn được nữa. Mặc kệ Như Ngọc ném gì vào trong lửa, nàng đều nên lao ra nói cho Liêm Huy. Dù sao cả đường đi, Liêm Huy đối với nàng, quả là rất tốt. Nhưng tay nàng vừa mới đặt lên cửa, còn chưa kịp kéo cửa ra, chỉ thấy Liêm Huy bỗng đứng dậy. Gương mặt nhăn nhó vô cùng, hắn nắm bàn tay mềm yếu của Nhưu Ngọc, lạnh giọng hỏi: "Ngươi động tay chân gì rồi?" Nhưng Như Ngọc còn đang giả ngốc, trong đôi mắt câu hồn lập tức hiện nước mắt: "Liêm, Liêm công tử, ta không hiểu huynh nói gì?" Cố Mi thấy rõ, mặt Liêm Huy bắt đầu đỏ. Trên trán còn có mồ hôi chảy ra. Dưới ánh lửa hừng hững, những giọt mồ hôi óng ánh trong suốt. Nhưng Cố Mi thấy mà hãi hùng khϊếp vía. Rốt cuộc Như Ngọc đã vứt cái gì vào trong đám lửa? Dĩ nhiên sau một hồi đã thấy hiệu quả rồi. Chuyện này không khoa học. Nhưng Cố Mi vẫn trơ mắt nhìn sắc mặt Liêm Huy ngày càng hồng, mồ hôi trên trán ngày càng dày đặc. Mà Như Ngọc bị hắn cầm lấy cổ tay phải, chẳng những không giãy dụa, trái lại dùng tay trái cầm một cái khăn mùi soa, dịu dàng lau mồ hôi trán cho hắn. Nhưng Liêm Huy lại không tránh. Hơn nữa hai mắt có chút mê man nhìn Như Ngọc trước mặt, thậm chí từ từ cúi đầu. Nhìn dáng vẻ, định hôn Như Ngọc à? Cố Mi ngớ ngẩn rồi. Mẹ nhà nói ai nói nàng nghe, đây là cái quái gì thế? Mẹ nhà nói ta trốn ở sau cửa này là đặc biệt chạy tới xem phim con heo trực tiếp à? Hay người kia nhanh như vậy liền xxoo rồi? Nhưng một lát sau, hai mắt liêm Huy như có chút bừng tỉnh. Hắn đưa tay đẩy Như Ngọc ra, lông mày dài nhíu chặt, nhìn nàng ta không nói gì. Lần đẩy này hắn dùng sức rất lớn, bởi vì Cố Mi nghe rõ được một tiếng vang trầm thấp. Nàng cũng nghe thấy tiếng đè nén đau đớn của Như Ngọc. Nhưng Như Ngọc không những không giận, trái lại còn đang cười. Cùng với dáng vẻ nhu nhược, lương thiện mấy ngày nay CỐ Mi trông thấy thật khác xa, nàng ta lúc này có thể nói là cười mê hoặc vô cùng. "Công tử." nàng ta vừa bò lên, vừa gọi tên Liêm Huy ngọt ngào. Là một người xem, Cố Mi hiện giờ choáng thật rồi. Nàng còn đang đau đầu, rốt cuộc nên ra hay không? Như Ngọc đã đứng dậy, mảnh mai chậm rãi, từng bước đi đến chỗ liêm Huy. Mà giờ trên mặt Liêm Huy, thật có thể nói là, cảm giác ngột ngạt như phong vũ nổi lên phong mãn lâu, nhìn rất đáng sợ. "Thuốc gì?" Lời nói của hắn vẫn sáng tỏ ngắn gọn như vậy. Nhưng cố mi nghe thấy sự đè nén của hắn. Như Ngọc cười duyên dáng: "Công tử, ta không có ác ý gì. CÔng tử không cần né tránh. Lại đây thương yêu nô gia là được." Nhưng Liêm Huy vẫn mặt lạnh lặp lại câu đó: "Thuốc gì?" Sắc mặt Như Ngọc hơi đổi. Không ngờ được, có người trong tình huống này còn cố chấp hỏi đây là thuốc gì, mà không trực tiếp biến thành sói lao đến. Dù sao như trong Lệ Xuân viện mà nàng ta thấy, bất luận kiểu đàn ông nào, chỉ cần ngửi mùi thuốc này, đã sớm không nhịn được cởi sạch y phục lao đến. hơn nữa, lần này nàng ta dùng gấp ba lần. Loại thuốc này trước đây, cùng lắm là hơi dùng một chút thôi, mà là cùng dùng với phấn thoa hoặc đặt trong lư hương. Nhưng lần này, nàng ta không thêm gì, hơn nữa ném cả ba viên vào lửa. "Phi Yến hoàn." Nàng ta nghiêng đầu, cười duyên nói ra câu này.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]