Cố Mi không hề biết, nàng đã bị Liêm Huy ăn qua một lần ở trong mơ. Với nàng mà nói, chuyện tối đó, chẳng qua chỉ là một khúc nhạc dạo ngắn mà thôi, rất nhanh chóng bị quên sạch sành sanh. Nàng hiện tại, vẫn hàng ngày bị Triệu Vô Cực ép luyện đủ loại chưởng pháp kiếm pháp, thậm chí bị y đuổi chạy khắp núi, chỉ vì luyện thứ khinh công chết tiệt trong truyền thuyết.
Thân thể mệt mỏi vô cùng, buổi chiều đa phần là đặt đầu liền ngủ. Mà Triệu Vô Cực trước giờ vẫn vậy đợi nàng ngủ xong sẽ tới bên kia động ở cạnh Trác Dao. Chỉ đợi đến lúc trăng lên giữa trời mới quay lại động nghỉ ngơi, chứ không canh giữ cạnh mộ cả đêm như trước nữa.
Có lúc sáng sớm Cố Mi tỉnh dậy, nhìn dung nhan ôn hòa say ngủ của Triệu Vô Cực, cảm thấy cuộc sống thế này kỳ thực không tệ.
Nhưng ông trời nhất định không để nàng sống an tĩnh như vậy.
Mỗi một nữ chính xuyên không đều phải tạo thành một hồi sóng to gió lớn.
Hoặc là có nam tử cuồng nộ vì hồng nhan, hoặc là một vị nữ cường thẳng thắn, tự mình phiêu dạt giang hồ, nhất thống thiên hạ, hoặc là tọa trấn hậu cung, dù gì cũng là nữ vương gia đấu.
Bỗng nhiên có một ngày, Cố Mi tỉnh giấc, ở giường đá đối diện trống không.
Triệu Vô Cực vẫn chưa về.
Cố Mi bắt đầu có chút bối rối không tên. Việc này không giống phong cách làm việc của y.
Cho nên nàng vội vàng đi ngay ra sau núi.
Một đường hoa nở, ong bướm bay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muoi-khong/527970/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.