Cố Mi ở Tư Quá Nhai có thể dùng bốn chữ để hình dung, kinh tâm động phách.
Ngoài động tiếng gió gào thét, trong động nàng chỉ có một cây nến ngắn ngủn, nàng ôm đầu gối ngồi ở trên giường đá run bần bật. Không khác gì một đứa nhỏ, nhát gan, đã sợ tối lại sợ quỷ.
Nàng một đêm không ngủ, chỉ khi hừng đông mới ngủ gật một chút. Sau đó đứng dậy đi dò xét hết thảy mọi ngóc ngách trong động.
Có gạo có nước. gạo là tiểu hạt thóc vàng, nước là trong động một chỗ nước suối thiên nhiên. Có giường đá, cũng có chăn, thật tốt thật tốt nha, chính mình động thủ, cơm no áo ấm.
Nhưng này nơi nào là tư quá chứ, quả thực chính là biến tướng cầm tù có được hay không.
Bọn họ cũng không sợ nàng giận dữ sẽ phóng hỏa đem này toàn bộ đỉnh núi.
Cố Mi ngửa mặt lên trời thở dài, thật là khóc không ra nước mắt mà.
Ngồi xổm trên mặt đất phủi đi đất cát, Cố Mi quyết định nhận lấy số mệnh hẩm hỉu, thật sự là Tư Quá Nhai này nàng không bản lĩnh bò đi xuống. Bất quá cũng may hôm qua thời điể nàng thu thập hành lý riêng thuận tay mang theo mấy quyển thoại bản của thời đại này, cùng lắm thì năm nay đành nằm xem tiểu thuyết vậy. Dù sao thì trong quá khứ chính mình cũng không có việc gì làm ngoài mỗi ngày ôm cái notebook xem các loại tiểu thuyết.
Nhưng không được hoàn mỹ chính là, giống như là có vẻ không đủ nến. Mà nàng lại sợ tối, không có lửa thì cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muoi-khong/527966/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.