Cố Mi quỳ trên mặt đất đếm cừu.
Khi nàng đã đếm được đến ba vạn con cừu rồi, nàng không thể không ngước đầu lên nhìn ai đó đang ngồi cách nàng chỉ vài bước chân.
Đôi mắt của Thông Nguyên Tử vẫn đang khép lại như trước, ngồi xếp bằng trên đệm cói giống như lão hoà thượng đang ngồi thiền.
Cố Mi trong lòng nhịn không được kêu rên, mẫu thân ơi, nữ nhi của người còn phải quỳ tới khi nào nữa đây? Nếu còn tiếp tục quỳ nữa, hai cái chân này của con thật sự phải bỏ đi rồi đấy...
Hương thơm của đàn hương tỏa ra từ trong lò sưởi, nàng quan sát Thông Nguyên Tử thông qua màn sương khói mờ mịt kia, cân nhắc xem có phải hắn ta đang ngủ hay không?
Suy nghĩ như thế vừa xuất hiện trong đầu, cơ thể của nàng ngay lập tức mềm xuống. Mặc dù vẫn là tư thế quỳ thế nhưng mông lại được đặt trên gót chân.
Ít ra với tư thế này, vẫn còn tốt chán.
Nhưng đến khi nàng ngước mắt nhìn lên lần nữa, thì thấy Thông Nguyên Tử kia không biết đã mở mắt ra từ khi nào, đang lẳng lặng quan sát nàng.
Cố Mi run lên một cái, ngay lập tức dựng thẳng người dậy, trở lại với tư thế ban đầu.
Nam nhân từ đầu đến cuối vẫn luôn xếp bằng ngồi thiền như hòa thượng kia cuối cùng cũng mở miệng. Giọng điệu trầm ổn nhưng lại có phần bất đắc dĩ: “Hồng Diêu, ngươi đã biết sai ở đâu chưa?”
Cố Mi lập tức gật đầu như giã tỏi, chỉ thiếu điều khóc rống lên thôi: “Thưa sư phụ, đệ tử biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muoi-khong/527964/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.