Là Trần Lận Quan, chắc chắn là Trần Lận Quan.
Trung Quốc có địa vị rất thấp trên trường quốc tế, dù là người Hoa hay Hoa kiều cũng thế.
Ở nơi đất khách quê người, họ muốn liên hệ với bác sĩ khoa Tim mạch có kinh nghiệm ở Pháp là điều rất khó khăn. Chỉ có Trần Lận Quan, theo học chuyên gia đầu ngành, được người người quan tâm mới có thể làm được điều đó trong khoảng thời gian ngắn ngủi, cũng chỉ có người đứng trên đỉnh kim tự tháp học thuật mới có thể tạm thời thoát khỏi xiềng xích của sự kỳ thị, có quyền lên tiếng thật sự.
Dù Đàm Khánh Hạng về Anh lần nữa cũng không thể làm được thế này, vì anh không có thành tựu, cũng không có quan hệ.
Vì vậy Thẩm Hề có thể nhận ra niềm vui mừng và bất ngờ ở vị bác sĩ ấy.
Cũng giống như tâm trạng của cô.
Tối hôm đó, bốn bác sĩ lần lượt tới bệnh viện.
Trần Lận Quan không xuất hiện.
Thẩm Hề chờ cuộc hội chẩn của bác sĩ kết thúc, khi tiễn họ khỏi phòng bệnh, một bác sĩ mang quốc tịch Mỹ dừng lại, mỉm cười dung tiếng Anh nói chuyện với cô: "Phó phu nhân, tôi là bạn của Trần Lận Quan."
Cô gật đầu, bắt tay với đối phương.
"Nghe nói ở Trung Quốc bà cũng là một bác sĩ ngoại khoa danh tiếng?"
"Không đâu." Cô khiêm tốn, "Bác sĩ Tây y ở Trung Quốc vẫn đang ở giai đoạn khởi đầu."
Ông ta cười, "Lát nữa chúng tôi sẽ thảo luận nội bộ, phải xem cả báo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muoi-hai-nam-kich-co-nhan/2579285/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.