Tay Thẩm Hề lạnh như băng, được bàn tay anh bắt lấy, cô vô thức giãy mấy cái toan rút tay ra: "Tay em lạnh lắm."
"Bên anh còn lạnh hơn, anh thử xem?" Anh siết chặt lấy tay cô.
Hai người bốn bàn tay, đều ngấm cái rét như nước đá.
"Là anh không tốt, quen thói làm liều." Anh hà hơi vào lòng bàn tay cô, "Bàn tay của bác sĩ ngoại khoa không thể để cóng được."
Tựa như cô cảm nhận được cơn tê dại ấm áp ấy, nhưng thật ra tay cô đã đông cứng cả rồi.
Nhân lúc anh áy náy, phải ép anh quay về toa tàu mới được.
"Vào trong nhé anh?" Thầm Hề hạ thấp giọng nài nỉ, "Em lạnh sắp chết rồi."
Phó Đồng Văn nhìn cô.
Sự tinh ranh của cô gái, nhất là những tính toán nhỏ được nghĩ ra vì anh, quả thật làm anh rất khó chối từ.
Bốn vệ sĩ đứng gác ở cửa cũng lo lắng cho sức khỏe của Phó Đồng Văn, vừa thấy Thẩm Hề ngoảnh đầu, không chờ cô đưa tay, họ đã kéo cửa toa tàu ra, hộ tống hai người ướt nhẹp trở về.
Từ toa tàu có con nghiện tụ tập trong bầu không khí nhơ nhớp đến toa tàu vang lên tiếng ngáy như sấm, trẻ con đi tới đi lui, Phó Đồng Văn đều lau nước đọng trên tóc cô. Đến khi về tới toa tàu của họ, chiếc khan tay màu trắng bằng vải đay trên tay anh đã ướt sũng.
Vạn An đã chuẩn bị sẵn nước nóng, đưa cho hai người chiếc khăn nóng bỏng tay.
Khoang thượng hạng có phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muoi-hai-nam-kich-co-nhan/2579276/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.