Phó Đồng Văn hôn lệ cánh môi cô.
Khi nhẹ nhàng khi nồng nàn, hoặc khi say đắm khi mơn man, mỗi khi thân mật với anh, lúc anh chuyên tâm chăm chú hay lúc anh lơ đãng phân tâm đều có thể dẫn dắt linh hồn cô đến bên mình. Người xưa nói "Trước hoa dưới trăng, nam hoan nữ ái" chính là bầu không khí này.
Nhất là giây phút anh trao nụ hôn sẽ cố ý dừng lại, nheo mắt nhìn cô chăm chú. Cô không rõ anh muốn nhìn gì, là lớp trang điểm, là dung mạo thật sự hay xương máu dưới làn da, linh hồn trong đôi mắt....
"Sao lại thất thần rồi?" Anh thầm thì hỏi.
"Chợt nhớ đến phong thư anh gửi khi em đi du học, anh nói "Nếu như không cần thiết thì không nên gặp lại"."
"Giờ muốn tính nợ với anh à?" Anh mỉm cười.
"Không, em chỉ nhớ lại lần gặp mặt ban đầu mà thôi, giống như Du viên kinh mộng."
Anh vẫn cười: "Giống chỗ nào vậy em?"
"Em đang dạo bước tha thẩn trong vườn, anh bỗng nhiên xuất hiện, có phải rất giống không anh?"
"Đó là khu vườn nhà họ Phó." Anh đáp, "Người bỗng nhiên xuất hiện là em, chứ không phải anh."
Cũng đúng.
Cô nhớ lại: "Khi ấy, lúc anh răn dạy em trong vườn, có từng nghĩ sẽ có ngày hôm nay không?"
Anh lắc đầu, thật thà trả lời: "Chưa từng."
Người này, muốn nghe anh nói thật thì anh lại nói dối, muốn anh nói lời ngon tiếng ngọt thì anh lại nói thật.
"Ngủ cùng anh ba một lúc nào." Đột
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muoi-hai-nam-kich-co-nhan/2579258/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.