Phó Đồng Văn sắp xếp dùng cơm Tây, vì muốn an ủi cô bé Virtue vừa mất cha mẹ.
Nhưng do ngôn ngữ bất đồng, bầu không khí không thoải mái cho lắm.
Chưa đến sáu giờ, ba người đã về đến căn nhà ở phố Lễ Hòa.
Đàm Khánh Hạng và Vạn An tắt hết đèn của cả ba tầng, chỉ bật điện phòng bếp, khó có dịp không phải ăn cơm cùng Phó Đồng Văn nên hai người đến Hồng Khẩu dạo chợ mua thức ăn về tự nấu. Hằng ngày có rất nhiều người bán thịt, nông dân và ngư dân đến đó bán rau củ quả thịt cả mình tự trồng tự nuôi, tươi ngon hơn nhiều so với nơi khác.
Vì vậy lần đầu tiên thiếu nữ Virtue gặp Đàm Khánh Hạng, anh ta đang mặc tạp dề, một tay cầm con dao đen sì, một tay phanh bụng con cá hoa vàng. Mấy ngày qua trong khu cách ly, hai người đã gọi điện thoại cho nhau mấy lần, Virtue biết anh là tiến sĩ y học du học nước ngoài, thông thạo nhiều thứ tiếng, độ tuổi trên dưới ba mươi, đương vào độ quyến rũ nhất của đàn ông.
Ừm... còn hiện giờ, Virtue thẹn thùng đưa tay so chiều cao của hai bên, trong đôi mắt màu xanh hiện lên niềm vui hiếm thấy sau khi cha mẹ qua đời.
"Cô bé này..." Đàm Khánh Hạng rầu rĩ, tiếp tục vật lộn với con cá.
Phòng bếp quá chật chội, chứa được Virtue nhưng không chứa được Vạn An, chen chúc cũng không làm được gì.
Vạn An rất thức thời, nhường chỗ cho hai người nói chuyện.
"Cô Thẩm." Vạn An
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muoi-hai-nam-kich-co-nhan/2579236/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.