Giá như trong phòng có một tiếng động, dù nhỏ thôi thì tốt biết mấy, nhưng không hề. Hành lang cũng yên ắng vô cùng. Thảm trải sàn trên tàu ngăn tiếng bước chân, dù có người chạy qua, cũng sẽ không phiền tới hai người trong này.
Ánh mắt cô và anh đan vào nhau.
"Đi theo..." Cô nhẹ nhàng lặp lại, "Đi theo thế nào ạ?"
"Em nghĩ là thế nào?" Ngược lại anh bật cười.
Thẩm Hề sợ mình sẽ hiểu lầm, nhưng tay hai người đan vào nhau lâu như vậy thì nói lên được điều gì.
"Ở nhà anh ba đã có...vợ bé chưa?"
Phó Đồng Văn mỉm cười, lắc đầu.
"Mấy năm nay, trong nhà không định hôn cho anh sao?"
Anh lại lắc đầu.
Vốn anh muốn yêu đương kiểu mới, giống như Khánh Hạng vậy, tạo tự do cho cô gái, nhưng lại không thể nói rõ ràng, vì vậy danh tiếng của cậu ba Phó gắn liền với câu "không trói buộc lẫn nhau", chín trên chín người sẽ nghĩ anh là lãng tử của một đêm xuân, hoặc những đêm xuân. Cái hư danh này bình thường anh vẫn nhận, hôm nay bị gắn trả, không trách được người ta. Anh thấy cô không lên tiếng, mới hỏi: "Có gì muốn hỏi ư?"
Lần này, đổi lại là cô lắc đầu.
"Anh ba là người..." Anh ngập ngừng, lại cười nói, "Không hẳn là tốt, cũng không hẳn là xấu. Em thử tạm xem."
Anh đã từng đi qua hàng nghìn bữa tiệc xa hoa, gặp gỡ vô số hoa thơm cỏ lạ. Nhưng ngày hôm nay, anh, Phó Đồng Văn, lại cúi đầu chùn bước trước một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muoi-hai-nam-kich-co-nhan/2579176/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.