Edit: Súp Lơ
Beta: TH
“Tần Việt vì cô mà chết!”
“Không, không phải!”
Sao Tần Việt có thể chết được? Tần Việt đâu rồi?
Nghê Thanh không muốn nghĩ tiếp.
Trước mắt cô như đang chiếu một thước phim đen trắng. Thậm chí Nghê Thanh không phân biệt được rõ cô đang mơ hay là chuyện đã xảy trong quá khứ…
Bởi vì cô xem đến đoạn… Cô ngồi xuống gốc cây rồi cọ đá lửa, trong lúc đó cô thấy bóng lưng Tần Việt chạy ra.
“Không!” Nghê Thanh đau đớn kêu lên.
Nghê Duyệt thấy Nghê Thanh lảo đảo chạy tới gốc cây đó.
“Tần Việt, Tần Việt…” Nghê Thanh điên cuồng gọi tên anh.
“Mọi người mau tới… Nghê Duyệt! Mau tới giúp chị!”
Nghê Duyệt có vẻ không hiểu được có chuyện gì đang diễn ra.
Vừa rồi hình như Tần Lam đã ngã xuống ở gốc cây đó, sau đó… Sau đó cô thấy Tần Việt chạy sang bên đó.
Không đúng, cô đã thấy Đổng Y Lan đẩy Tần Việt một cái từ đằng sau!
Sau đó thì sao? Đã xảy ra chuyện gì? Vì sao chị lại khóc thảm thiết như chết lặng, đau đớn tột cùng như vậy?
Cây cổ thụ gãy làm một đám bụi mù bay lên, Nghê Duyệt thấy Tần Lam nằm úp sấp bên cạnh đó… Mà cô nhìn xung quanh cũng không thấy bóng dáng của Tần Việt đâu cả…
“Không phải, sẽ không phải đâu. Tần Việt sẽ không sao đúng không?” Nghê Thanh vừa khóc vừa cười, cô dồn sức đẩy thân cây cổ thụ, đầu ngón tay sắp chảy máu đến nơi.
Cô gào lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muoi-hai-dem/3169876/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.