Đã quá thời gian hẹn năm phút, Hạng Minh Qua bắt đầu nghi ngờ phải chăng Trịnh Tri Lễ lừa mình. Trong lúc đó anh tìm số điện thoại của Trịnh Tri Lễ, nhưng gọi ba lần đều là giọng nữ máy móc liên tục nói xin lỗi số điện thoại bạn gọi hiện đã tắt máy, điều này khiến Hạng Minh Qua gần như muốn rời đi. Nhưng nếu Trịnh Tri Lễ lừa anh, vậy tại sao cậu lừa anh đến quán cà phê này? Còn bịa ra một câu chuyện như thế? Nếu là đùa giỡn, cậu hoàn toàn không cần phải làm những chuyện này?
Có lẽ có một chút tò mò về Trịnh Tri Quân, sau khi suy nghĩ cuối cùng Hạng Minh Qua quyết định tiếp tục chờ đợi.
Lúc cửa quán cà phê bị “xô” mở, phần lớn khách hàng đều bị thu hút sự chú ý.
Người đi vào là một cậu trai, vóc người rất cao, khoảng mười bảy, mười tám tuổi, ba lô đeo vai được cậu kéo bằng dây lưng đeo trên vai, bên ngoài áo lông của cậu là khoác áo đồng phục màu xanh trắng của trường phổ thông Y. Hình như là chạy tới, bởi vì sau khi vừa bước vào cửa, cậu dừng bước lại và bắt đầu điều chỉnh hô hấp.
Chỉ vài giây, hơi thở của cậu thoáng ổn định, Trịnh Tri Lễ xấu hổ nhỏ giọng nói tiếng xin lỗi những vị khách đang nhìn chằm chằm vào mình.
Hạng Minh Qua cũng nhìn cậu trai một cái theo mọi người, nhưng anh nhanh chóng không nhìn nữa và tiếp tục đọc quyển sách trên tay. Sau khi nói xin lỗi xong, cậu trai kia quan sát quán cà phê một vòng, ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muoi-hai-buc-thu-tinh/973986/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.