“Chủ nhân” lưng còng trừng mắt nhìn bóng dáng xa xa của Kha Lang Sinh, thấp giọng nói, “Ngươi để tiểu tử này lên thuyền, không sợ hắn làm hỏng chuyện tốt của ngươi à? Chúng ta chuẩn bị lâu như vậy, thật vất vả…”
Bạch y công tử khẽ giơ quạt lên, ý bảo hắn câm mồm.
“Làm hỏng việc chỉ là chuyện nhỏ, có thể báo thù rửa hận không mới là chuyện lớn. Người gù, ngươi từ trước đến nay biết rõ tính cách ta thế nào, lúc đầu ta cứ nghĩ hắn sớm đã chết rồi, không ngờ tiểu tử này lại có cái mạng lớn như vậy” Đôi mắt hắn khẽ nheo lại, đáy mắt lộ ra sự căm hận, nụ cười trên mặt ngược lại càng ôn nhu hơn, “Nếu hắn đã tự dâng mình tới cửa, ngươi và ta sao không cùng chơi với hắn một lúc? Lão tam dưới suối vàng nếu biết được, nhất định sẽ rất vui vẻ”
Buổi tối trên thuyền mở tiệc, ca múa không ngừng, quả thực hết sức náo nhiệt.
Hai cậu ấm bên này ngâm nga làm thơ nghe rất chua ngoa, rồi ngã gục xuống chỉ sau vài chén, Kha Lang Sinh vốn là không muốn tới, nhưng không chịu nổi lời mời nhiều lần của chủ thuyền, lúc này mới đi ra. Nhưng mà hắn vừa ngồi xuống, liền phát hiện mình với nơi này cực kì không hợp nhau, bảy tám thiếu niên mỗi người mặt đều tô son trát phấn, môi hồng răng trắng, chỉ nhìn bộ dáng kia khó tránh khỏi không nghĩ tới những cô nương trong kỹ viện.
Nhưng bọn họ trang điểm xa hoa như vậy, có lẽ cũng là công tử trong một gia đình giàu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muoi-dam-phon-hoa/1010918/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.