"Tiểu Nguyệt Tử, ngươi không muốn làm nô tài của ta sao? Ngươi giống nữ nhân đến mức ấy rồi sao?" 
Nam Cung Cẩn ngạc nhiên khi nhìn thấy hai mắt của Lãnh Nguyệt đỏ hoe, trên mi mắt còn vương nước mắt. 
Chẳng lẽ chuyện làm nô tài của hắn làm tên thái giám này không cam tâm nên uất ức khóc lóc thế sao? Nhưng hẳn ta là nam nhân sao có thể khóc lóc...nhằm rồi hắn ta là thái giám, nào phải nam nhân, khó trách..khó trách. 
Nam Cung Cẩn gật đầu rồi lắc đầu. 
Thái độ của hắn làm cho Lãnh Nguyệt cũng khó hiểu. 
"Bụi bay vào mắt nô tài thôi.Nam nhi đại trượng phu chỉ có thể khóc trước mặt thê tử không thế khóc lóc trước người ngoài." 
Lãnh Nguyệt khẽ nghiêm trang nói. 
Nam Cung Cẩn nhướng mày sau đó bật cười, hắn không nghĩ rãng tên thái giám này cũng có suy nghĩ tức cười như vậy. 
Nhưng mà càng buồn cười hơn hẳn ta lại nói nam nhi đại trượng phu, bụi bay vào mắt khóc lóc đến mức thần kinh không thông luôn rồi. 
Hắn ta quên luôn răng hắn ta là thái giám sao. 
"Ngươi là nam nhi?" 
Nam Cung Cẩn cố gắng kiềm chế lại hỏi. 
"Không phải." 
Lãnh Nguyệt không cần suy nghĩ đáp ngay. 
Bởi vì sự thật cô là nữ nhân nào phải nam nhi chứ, cần gì phải suy nghĩ. 
Câu trả lời của nàng lại đem lại một tràn tiếng cười nữa cho Nam Cung Cẩn. 
Hắn nghĩ hắn lân này có được nô tài này chắc chắn là một quyết định đúng đăn. 
Hắn cũng dám chắc rằng chỉ cần có nô tài này bên cạnh, hắn sẽ không bao giờ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muoi-dam-hoa-dao-quy-ve-mot-moi/217421/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.