Dư Mặc vẫn cứ nhìn chằm chằm vào người con gái bên cạnh mà không hề chớp mắt. 
Hẳn ngạc nhiên vì không ngờ nàng lại chịu giúp đỡ hắn như thế. 
Chẳng lẽ nàng muốn gì ở hắn sao. 
Nhưng hắn đang bị thương lại là thích khách nàng không sợ hắn sẽ làm hại nàng sao. 
Vì sao lại tin tưởng hắn cho hắn năm cạnh nàng thể này. 
Dư Mặc khẽ hít một hơi thật sâu. 
Trên người nàng có một mùi hương rất dễ chịu làm tim hẳn đột nhiên đập lỡ mất một nhịp. 
Vừa rôi hắn không để ý kỹ, thật ra nàng rất đẹp thật sự rất đẹp. 
Khiến hắn đột nhiên ngơ ngẩn. 
Cũng may mấy tên quan gia kia không đến nỗi kêu cô xuống giường lục soát, nếu không kiểu gì cũng bị phát hiện. 
Mà bị phát hiện không những liên lụy đến cô, cho dù cô có thoát tội thì cũng mất sạch trinh tiết. 
Ở cái thế giới cổ đại này, con gái mất trinh tiết khi chưa thành thân thì không cần thiết phải sống nữa. 
Không bị dìm lồng heo thả trôi sông thì cũng bị người ta sỉ vả đến tự tử mà chết. 
Căn phòng trở nên yên tĩnh trở lại. 
Lãnh Nguyệt thở phào nhẹ nhõm,cô phát hiện hình như có ánh mắt đang nhìn cô rất "ác liệt", không phải thấy cô xinh đẹp nên muốn nổi lên bản tính háo sắc với cô đấy chứ. 
Vậy thì không được rồi nhé. 
"Ánh mắt của chàng là đang 'thèm khát†a sao? Nếu vết thương của chàng không vấn đề gì, thì... 
ta cũng không ngại lăn giường với chàng đâu." 
Lãnh Nguyệt nháy mắt với Dư Mặc. 
Dư Mặc giật giật 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muoi-dam-hoa-dao-quy-ve-mot-moi/217402/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.