Chương trước
Chương sau
Mê tình cổ, cổ gốc và cổ nhánh không ngờ thật sự có loại mê dược này thật.
Kiếp trước nàng xem trên phim truyền hình cũng có nhắc đến, nàng không ngờ kiếp này cũng có.
Nhưng mà chuyện đáng nói nhất ở đây, thể mà người hãm hại nguyên chủ là muội muội nàng ấy, nếu nguyên chủ ở đâu đó biết chuyện này, nàng †a chắc sẽ đau lòng chết mất.
Tỷ muội tương tàn vì một nam nhân có đáng không? Với nàng thì không, nam nhân trên đời này cũng không thiếu.
Nhưng với Lãnh Thanh thì không nghĩ như vậy đúng chứ.
Không biết nàng có nên nói chuyện này cho hắn biết không? Dù sao cũng phải trả thù cho nguyên chủ chứ nhỉ? Nàng ta cũng đâu phải tỷ muội ruột với nàng? Thôi thì cứ cho hẳn biết xem hẳn quyết định thế nào tùy hẳn.
"Cửu Vương gia, tiểu thư Lãnh Thanh sai nô tì mang canh bổ đến cho ngài."
Tiếng tiểu Lan bên ngoài vọng vào.
Lãnh Nguyệt giật mình, nàng ta cũng nhanh thật nhỉ.
Mới đây đã mò đến rồi.
Hàn Tử Dạ có lẽ do mệt mỏi nên không nghe thấy tiếng gọi của Tiểu Lan.
Lãnh Nguyệt tốt bụng gọi giúp nàng ta.
Hàn Tử Dạ nhíu mày mở mắt ra, hắn cực kỳ khó chịu khi bị người khác phá giấc ngủ.
Phải biết rằng hắn rất khó ngủ.
Nếu là người nào khác dám gọi hắn tỉnh như thế, kẻ đó đã bị hắn một kiếm đâm chết rồi.
"Lãnh Thanh muội muội nửa đêm canh ba còn sai người mang canh tẩm bổ cho ngươi kìa, còn không mau ra mở cửa."
Lãnh Nguyệt tốt bụng nhắc nhở lần nữa.
Hàn Tử Dạ mặt sắc lạnh, Lãnh Thanh muốn làm gì? Rõ ràng biết giờ này hắn đã nghỉ ngơi rồi mới đúng, ăn canh bổ giờ này.
Hắn vừa nghĩ vừa nhìn sang Lãnh Nguyệt chợt sáng mai.
Có phải Lãnh Thanh sợ hắn không đủ sức chăm sóc tỷ tỷ muội ấy không.
Nàng ta đúng là lo xa rồi, tỷ tỷ nàng ta có cho hẳn chạm đến người nàng ấy là may rồi còn làm gì nàng ấy thì nằm mơ hẳn mới dám.
Hàn Tử Dạ thở dài bước xuống giường ra mở cửa.
"Cửu Vương gia"
Tiểu Lan mừng rỡ khi thấy Hàn Tử Dạ ra mở cửa, nàng ta vừa định mang canh vào thì bị Hàn Tử Dạ ngăn lại.
"Đưa cho ta được rồi.
Ngươi về đi, đa tạ tiểu thư ngươi giúp ta"
Nói rồi Hàn Tử Dạ đưa tay cầm lấy phần canh trên tay Tiểu Lan, một tay còn lại đóng cửa lại.
Tiểu Lan ngơ ngác trước hành động quá nhanh của Hàn Tử Dạ, nàng còn chưa kịp nói tiểu thư đã căn dặn nàng phải nhìn thấy Cửu Vương gia uống hết mới được quay về.
Nhưng bây giờ phải làm thế nào đây? Tiểu Lan khó xử đi tới đi lui bên ngoài mà chưa chịu rời đi.
Hàn Tử Dạ đem canh đặt lên bàn, vừa định ngồi xuống mở ra ăn thì đã có người đưa tay ngăn cản hẳn, hắn ngước nhìn nàng tỏ vẻ khó hiểu.
Chẳng lẽ nàng đói sao nhỉ? Quả thật hẳn đáng trách, từ khi về phủ đến giờ chưa cho nàng ăn gì.
"Nàng muốn ăn sao? Ngôi xuống đi ta đút cho nàng."
Hàn Tử Dạ đưa tay đỡ nàng ngồi xuống.
"Ta cho ngươi ba tiếng đếm nếu ngươi không từ đi ra thì đừng trách ta cho ngươi vào bụng cẩu"
Lãnh Nguyệt lại đột ngột lên tiếng.
Hàn Tử Dạ nheo mắt khó hiểu, lập tức đề cao cảnh giác, chẳng lẽ trong phòng này có thích khách ẩn nấp.
Vậy thì chắc chắn thích khách kia võ nghệ cao cường mới có thể ẩn mình không bị hắn phát hiện.
Chẳng lẽ là người hoàng hậu phái đến, bà ta lộ liêu đến mức này rồi sao.
Muốn công khai đối đầu hẳn, diệt trừ hắn.
"Nữ nhân, tại sao nhà ngươi có thể nhìn thấy ta, tại sao ngươi nghe ta nói chuyện được thế"
Có một con vật cực kỳ nhỏ bò từ trong miệng bát canh đi ra, ngay cả Hàn Tử Dạ dù có tinh mắt cũng khó mà nhìn thấy được.
"Nữ nhân ngốc, cái con cổ gì đó ra rồi"
Lãnh Nguyệt đến lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, tuy nhiên nàng lại suy nghĩ nếu hắn không trúng cổ độc gốc thì làm sao Lãnh Thanh có thể ăn cổ độc nhánh được vào.
Nàng cũng không thể thực sự để con vật kia vào bụng con chó được.
Quá ác độc rồi.
Nàng lại đản đo suy nghĩ.
Đột nhiên nàng sáng mắt lên.
Nàng đã tìm ra cách cho hoàng hậu và Lãnh Thanh cấu xé nhau.
Chẳng phải bà ta không muốn cho hài nhi của bà ta cưới những nữ nhân tâm thường sao? Được nàng sẽ giúp Lãnh Thanh làm thái tử phi.
Nàng cũng tốt bụng quá rồi còn gì.
"Ngươi tự chui vào bụng thái tử hay muốn chui vào bụng cẩu ngươi tự chọn đi"
Lãnh Nguyệt giọng sắc lạnh.
"Nàng đang nói chuyện với ai vậy? Nàng có thể nói cho ta biết là chuyện gì không?"
Hàn Tử Dạ khó nén khỏi sự tò mò.
"Mê tình cổ, cổ độc gốc"
Lãnh Nguyệt lợi ích ý nhiều.
Hàn Tử Dạ sửng sốt, đương nhiên hẳn biết thứ nàng nói là gì.
Nhưng những cái nàng nói ở đâu ra, hắn nhìn đến bát canh trên bàn, đột nhiên hiểu ra.
Hắn đưa tay hất đổ bát canh xuống đất đầy giận dữ.
Lãnh Thanh nàng ta muốn làm gì đây? Tại sao nàng ta lại có thứ đó? Hắn cũng không ngốc mà nghĩ rằng nàng ta hạ cổ gốc trên hắn còn cổ nhánh trên người Lãnh Nguyệt được.
Tuy nhiên, không biết nghĩ đến chuyện gì, Hàn Tử Dạ đột nhiên làm vẻ mặt nghiêm trọng, rồi câm lấy cánh tay nàng nói giọng đáng thương.
"Nguyệt Nhi, nàng phải cứu ta.
Ta trúng cổ độc rồi"
Con vật nhỏ vừa bò đến bên cửa sổ nghe Hàn Tử Dạ nói thế nó cũng khó hiểu quay đầu lại nhìn gã nam nhân kia.
Rõ ràng nó đang ở đây vậy hắn nói trúng cổ gì chứ? Chẳng lẽ còn có con thứ hai mà nó không biết không thể nào.
Lãnh Nguyệt khóe miệng khẽ giật, đừng nghĩ nàng không biết hắn đang đóng kịch nhé.
Rõ ràng con vật kia đã đi ra khỏi bát canh hơn nữa bát canh cũng bị hắn làm lật đổ rồi đấy thôi.
"Xin lỗi, nếu ngươi trúng rồi thì mau kêu người gọi Lãnh Thanh đến giúp ngươi đi, cổ nhánh không phải ta"
Lãnh Nguyệt thản nhiên đáp lời.
"Không, độc này chỉ có mình nàng giải được.
A..khó chịu quá, đau chết ta rồi.
Nguyệt Nhi ta xin lỗi"
Hàn Tử Dạ nói xong liên bế Lãnh Nguyệt lên đi nhanh về giường.
"Hàn Tử Dạ, đồ vô sỉ nhà ngươi mau thả ta ra"
Lãnh Nguyệt hét lên.
Bên ngoài khi Hàn Tử Dạ nói đùa với Lãnh Nguyệt rằng hắn đã trúng cổ độc thì bên ngoài Tiểu Lan nghe đến đây thì mừng rỡ chạy nhanh về phòng.
Nàng ta không biết rằng tất cả chỉ là Hàn Tử Dạ đang giở trò vô sỉ với Lãnh Nguyệt.
"Tiểu thư ơi tiểu thư.
Cửu Vương gia trúng rồi, trúng rồi""
Tiểu Lan mừng rỡ chạy về báo tin.
Lãnh Thanh đang lo lắng hồi hộp trong phòng nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm sau đó mỉm cười đắc ý.
Vậy thì bây giờ chỉ cần nàng uống cổ độc nhánh vào thì coi như nàng và Hàn Tử Dạ đã trói buộc vào nhau đúng chứ.
Chỉ có nàng mới cứu được hắn.
Lãnh Thanh bưng bát canh đã hạ sẵn cổ nhánh vào một hơi cạn sạch.
Bây giờ nàng chỉ cần chờ cho cổ độc phát tác là được đúng chứ.
Lãnh Thanh ánh mắt nham hiểm nhìn ra xa.
Lãnh Nguyệt ơi Lãnh Nguyệt.
Chờ nàng cùng Hàn Tử Dạ đầu ấp tay gối, nàng sẽ cho nàng ta nếm mùi đau khổ.
Cho nàng ta hối hận vì đã không chết quách bên ngoài.
"Thái tử, chàng làm sao vậy? Chàng khát nước sao?"
Nô tì thông phòng đột nhiên thấy thái tử dừng động tác đột ngột sau đó đưa tay vuốt cổ mình nên nàng ta tỏ ra quan tâm.
"Hình như có cái gì vừa bò vào trong cố bổn thái tử thì phải.
Khụ..khụ"
thái tử đưa tay vuốt cổ mình ho khan.
Nô tì thông phòng lo lắng, nàng ta lập tức ngồi lên, dùng tấm màn bên cạnh quấn người lại rồi đi đến bên bàn rót cho thái tử chung nước.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.