Lãnh Nguyệt cứng đờ người, nàng ta chết rồi.
Vậy suy đoán của nàng sai ở đâu.
Sao Bạch Nhất Hạ lại đột nhiên nổi điên muốn giết nàng.
Có phải nàng vô tình nhắc lại nỗi đau của hắn.
Nếu không phải hắn giết nàng ấy, vậy có khi nào là Nam Cung Cẩn không? Lỡ tay giết nàng ấy chẳng hạng.
Nhìn mặt tên Nam Cung Cẩn cũng rất có khả năng hẳn là tên đã làm ra chuyện này.
"Bạch thượng quan, chàng đừng buồn.Ta nghĩ Bát hoàng tử cũng không muốn giết nàng ấy đâu, biết đâu ngài ấy lỡ tay"
Lãnh Nguyệt mặc dù cũng không ưa gì Nam Cung Cẩn nhưng cũng nói giúp hắn đôi câu.
Dù sao hẳn còn giữ tài sản vốn thuộc về nàng.
"Tốt nhất ngươi câm miệng cho ta.Ta có thể nhẫn nhịn niệm tình Bát hoàng tử mà tha cho ngươi một mạng nhưng nếu ngươi không biết điều thì ta không phiền giúp ngươi xuống gặp nàng ấy hỏi cho rõ ràng đâu."
Bạch Nhất Hạ hít sâu cố gắng kiềm chế tâm trạng đang muốn giết người của mình.
Lần này thì Lãnh Nguyệt im bặt, nàng không dám tiếp tục mở miệng hỏi thêm gì nữa.
Ánh mắt âm u của Bạch Nhất Hạ đã cho nàng biết rằng hắn đang nói được làm được.
Nàng cũng không dại mà đùa với lửa tính mạng của mình.
Ai cũng có giới hạn của mình nên biết điều mà dừng lại trước khi bước qua giới hạn của người ta.
Bởi vì lỡ như chạm vào giới hạn ấy, không biết có chuyện đáng sợ gì sẽ xảy ra đâu.
Không thấy nàng ta nói chuyện nữa.
Bạch Nhất Hạ khẽ liếc nàng một cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muoi-dam-hoa-dao-quy-ve-mot-moi/1151938/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.