Mễ Ngật Đông xuất viện trước Hình Khắc Lũy. Lúc ấy, chân Hình Khắc gần như cũng có thể tự do hoạt động. Đối mặt với vẻ mặt lạnh lùng của ba vợ đại nhân, anh một câu cũng không nói chủ động ôm đồm tất cả công việc cần dùng đến thể lực, ví dụ như chạy tới chạy lui làm thủ tục xuất viện, hay giúp Mễ Kha thu dọn đồ dùng hàng ngày của Mễ Ngật Đông mang ra xe.
Bình chân như vại nhìn Hình Khắc Lũy đỡ Mễ Ngật Đông lên xe, Đàm Tử Việt trên danh nghĩa là đến đón ba vợ xuất viện, kì thực cái gì cũng chưa làm cười nói: "Có em vợ thật tốt." Nghĩ thầm, về sau ba vợ đại nhân chắc không nổi bão với một mình anh.
Gãi gãi đầu, Hình Khắc Lũy cười cười: "Mong anh rể nói tốt vài câu."
Nhận được ánh mắt của em vợ, Đàm Tử Việt sảng khoái đồng ý: "Đó là đương nhiên!" Ngay sau đó lên xe, rất có dáng vẻ anh rể cảm tạ: "Cực khổ Lũy tử, chân bị thương còn chưa khỏi hẳn, chú ý nghỉ ngơi nhiều, xuất viện tới nhà chơi."
Hình Khắc Lũy gật đầu, sau đó nghiêng người đối diện với Mễ Ngật Đông nói: "Bác trai đi thong thả, hôm nào sẽ sang thăm bác" thuận tay đóng cửa xe.
Cũng không dám trông mong Mễ Ngật Đông sẽ để ý đến anh, kết quả cửa xe vừa đóng, cửa sổ mở ra, Mễ Ngật Đông không nhìn anh, mắt vẫn nhìn phía trước, giọng nói lạnh nhạt: "Chú ý đúng mực!"
Chờ Mễ Ngật Đông đi, Mễ Kha nghiêng đầu hỏi: "Cái gì đúng mực?"
Hình Khắc Lũy chỉ cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muoi-dam-gio-xuan-khong-bang-em/1538961/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.