Từ nhỏ đến lớn Mễ Kha chưa bao giờ dám ở bên ngoài, bây giờ có nhà lại không thể về khiến cho cô có chút chán nản. Hơn nữa nghe Mễ Ngư nói Lão Mễ đang tức giận, cô cũng không dám chạm tới ranh giới cuối cùng của ba. Vì vậy quyết định đi ở nhờ.
Phát hiện ra Hình Khắc Lũy bên cạnh cười hả hê, Mễ Kha trừng mắt liếc anh một cái, một mặt ấn một dãy số tìm chỗ ở, mặt khác trong lòng thầm mắng anh ta đúng là đồ xấu xa, bỏ đá xuống giếng.
Trước tiên liên lạc với bạn tốt tiểu Hạ. Kết quả bên kia sau khi nhấc máy liền cao giọng mắng: “Bạn còn biết gọi điện thoại à? Mình tưởng bạn đã bị bắt cóc? Tắt điện thoại một tháng, thật muốn ăn đòn phải không? Chờ khi trở về mình sẽ lột da rút gân bạn!”
Mễ Kha đem điện thoại cầm xa một chút, đợi lúc tiểu Hạ mắng mệt, cô mới đem tình hình hiện tại kể lại, đầu bên kia lại nổi giận: “Đáng đời! Mất tích một tháng, nếu mình là ba bạn thì cũng đánh cho bạn một trận!”
Nhìn Hình Khắc Lũy mặt không thay đổi, Mễ Kha thở dài, nhẹ giọng: “Được rồi, đủ rồi, mình không phải gọi đến nghe mắng, muốn nhờ bạn giúp, nhờ giúp đỡ bạn có hiểu hay không hả?”
“Cầu xin cái P ý, chìa khóa dự phòng đã đưa cho bạn? Chẳng lẽ bắt mình mở cửa chào đón? Hay để lão nương đây từ nước Mĩ bay trở về dùng tám kiệu lớn rước bạn qua?”
“Á, bạn ra nước ngoài? Tại sao mình không biết… ” Mễ Kha choáng váng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muoi-dam-gio-xuan-khong-bang-em/1538916/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.