Thấy trời bắt đầu sẩm tối, tôi bật toàn bộ đèn trong phòng lên, ở trong phòng dưới ánh sáng của bóng đèn, tôi không có việc gì làm thì mới ngỡ ngàng biết một ngày nữa lại trôi qua. Từ ngày mùng một tháng mười đến ngày mùng bảy tháng mười, hôm nay là ngày mười bốn tháng mười, là ngày thứ bảy sau ngày lễ theo luật định, tổng cộng đã qua mười bốn ngày rồi mà hắn vẫn chưa về.
Tôi ngơ ngác ngồi trên ghế sofa màu nâu đậm, nghe tiếng đồng hồ tí tách từng giây từng phút trôi qua, nghĩ thầm phải cảm thấy đói bụng, khát hoặc là uể oải hay bất cứ cái gì, nhưng kì lạ là cái gì tôi cũng không cảm thấy.
Tiếng chuông điện thoại lớn đến kinh người vang lên, con mắt tôi chuyển động nhìn chăm chú cái điện thoại đang cầm trong tay, nhưng không có cách nào đưa ngón tay lên để bấm nút trả lời điện thoại. Người biết số này không nhiều, lúc này người gọi tới, không cần đoán tôi cũng biết đó là hắn.
Ngươi cần gì kiên trì gọi đến đây làm gì? Kiên nhẫn nghe tiếng chuông điện thoại đang vang lên, tôi mơ hồ nghĩ, dù sao hắn cũng chỉ có một câu nói để nói với tôi: "Xin lỗi, ở bên này còn có việc, còn phải ở lại mấy ngày nữa.."
Lời nói tương tự tôi đã nghe qua sáu lần rồi, cho dù tôi ngu ngốc, cũng có thể nhận ra điều không bình thường trong lời nói này.
Anh đang làm chuyện gì ở đó?
Lúc nào anh mới trở về?
Mỗi lần nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muoi-bon-thien-dich-ac-mong/2613113/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.