Chọn ngày không bằng gặp ngày, hắn lập tức đóng cửa tiệm, phong kín bốn phía, rồi mới đưa đoạn sừng tê giác quý giá ngắn ngủn đó đến gần ngọn nến đỏ đốt cháy.
Trong nháy mắt, một mùi kỳ lạ xộc vào mũi, vừa thơm vừa hôi.
Dần dần, hình nhân giấy trên mặt đất được hun bằng sừng tê giác bắt đầu thay đổi.
Giấy đầy nếp nhăn trở nên mềm mại và mịn màng, các đường nét trên khuôn mặt trở nên rõ ràng và sống động, tứ chi cong queo cũng dần dần duỗi ra.
Thế giới này có quy luật vận hành riêng của nó: Mặt trời ban ngày như một tấm kính lọc, có thể biến thật thành ảo; sừng tê giác được đốt cháy như một giấc mơ, có thể biến ảo thành thật.
Không biết từ lúc nào, hình nhân giấy ban đầu đã biến mất, thay vào đó là một cô gái trẻ nhắm mắt nằm đó.
Vị đạo sĩ nhỏ nhìn thấy liền suy sụp, ôm lấy vai cô ấy khóc nức nở.
Một lúc lâu sau, một giọng nói yếu ớt truyền đến từ nơi nào đó: "Đừng khóc nữa, cha yêu con."
"... Cút đi."
Vị đạo sĩ nhỏ khịt mũi, quay đầu kéo cô gái từ dưới đất dậy.
Thấy đối phương còn chưa quen với việc điều khiển cơ thể mình, ta chào hỏi: "Chào cô, Ngọc Tử tiểu thư, thời gian còn lại không nhiều lắm, chúng ta nói ngắn gọn nhé?"
Nghe vậy, nàng ấy nghi hoặc quay sang vị đạo sĩ nhỏ: "Đại Vĩ, nàng ấy là ai?"
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, chúng ta trao đổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muoi-bon-dem/3740149/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.