Edit: lwyrie
- -----------------------------------------------
"Phương Minh Ngọc, cậu không đến nhà Lam Diệc Phi làm bài à?" Trên đường đi học về, tôi tung tăng chạy theo Phương Minh ngọc đang đeo cặp trước mặt, nhưng lại giật mình: "Ồ, sao cậu lại khóc?"
Minh Ngọc lau nước mắt, không nói lời nào tiếp tục bước đi, bím tóc mỏng của cô lên xuống.
Tôi không thấy được điều đó, vì vậy tôi vẫn theo sát, "Cậu làm sao vậy?"
"Sắp thi cuối kỳ rồi, Hoàng Doanh Tử, sao cậu vui thế?" Minh Ngọc khịt mũi hỏi tôi.
"Thi xong không phải là nghỉ sao? Kỳ nghỉ hè tớ được tới nhà bà ngoại!"
"Ồ phải nhỉ, tớ có nghe nói."
"Làm sao cậu biết?" Tôi thắc mắc.
"Lý San San nói."
"Ồ." Tôi gật đầu, "Vậy nghỉ hè cậu định đi đâu?"
"Tớ phải tham gia lớp Olympic Toán học."
"À đúng rồi, Giang Dật cũng phải đi, Trang Nguyên cũng phải đi? Cả lớp chỉ có ba người các cậu, thật xui xẻo. Cậu vì chuyện này mà khóc sao? Đừng buồn, tớ cũng không thích lớp học đó..."
"Không phải." Minh Ngọc hừ một tiếng, tiếp tục đi về phía trước, "Tớ thích thi Olympic toán học."
"Vậy thì tại sao? Này, hôm nay cậu không đến nhà Lam Diệc Phi sao?"
"Tớ không đi." Minh Ngọc ủ rũ nói, "Sau này tớ sẽ không đi."
"Mấy cậu đang cãi nhau." Cuối cùng thì tôi cũng hiểu vấn đề một cách muộn màng.
Không ngờ, Minh Ngọc lại trả lời: "Không có cãi nhau."
"Vậy cậu có chuyện gì?"
Hai chúng tôi đi vào khu vườn nhỏ vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muoi-bay-tuoi-ban-thich-ai/2552359/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.