Tin chia biệt luôn đến khi bạn chẳng có chuẩn bị.
Tôi và Minh Vũ vào đêm mưa ấy đã nhận được một tin như thế: Người bạn từ nhỏ, cậu con trai đã làm chúng tôi lần đầu rung động, sẽ đi xa chúng tôi.
Chuyện chưa từng nghĩ đến, nhất thời cũng thật khó để chấp nhận.
Đến lúc về lại nhà Niệm Từ, trừ việc kinh ngạc bọn tôi không những mang theo bàn chải với chuyện tranh, mà còn hộ tống nguyên một người đi cùng, thì chuyện làm cả đám giật mình hơn là tôi và Minh Vũ đã đang khóc sướt mướt, mắt mũi tèm lem.
"Ai da, Doanh Tử cậu làm sao thế?" Niệm Từ lo lắng hỏi.
Bây giờ nghĩ lại, nước mắt của trẻ con đúng là dồi dào, chớp mắt cái đã có thể ồ ạt chảy. Tuy có hơi dễ dãi, nhưng thật sự chân thành.
Từ lúc bọn tôi bắt đầu khóc, Trang Viễn đã hơi luống cuống. Tưởng Dực đón lấy bộ truyện từ tay Trang Viễn, hỏi: "Hai nhỏ bị gì thế?" "Lúc nãy tớ nói chuyện thi xong sẽ chuyển đi Bắc Kinh, hai cậu ấy bèn khóc."
Quách Tĩnh nói: "Quyết định đi rồi à?"
"Ừ, từ mai có lẽ là bắt đầu thu dọn, thi xong thì chuyển đi."
"Sao lại nhanh vậy? Vậy hôm đấu bóng tốt nghiệp cậu còn tham gia được không?" Quan Siêu chỉ nghĩ mỗi chuyện bóng banh. "Các cậu đã biết trước rồi à?" Tôi vừa nức nở vừa nghe ra được có vấn đề.
"Thì sao?" Tưởng Dực nhìn tôi bằng ánh mắt kì cục.
"Sao tớ không được biết?" Tôi giận nói.
"Chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muoi-bay-tuoi-ban-thich-ai/2552336/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.