"Sao giờ cậu mới tới!" Bấy giờ tôi đã quên béng là mình quăng người ta lại trường, tức xì khói đưa quyển sách bài tập cho cậu ấy xem: "Có một tên siêu cấp bực mình, tớ đang ăn kem lại huých lưng tớ, cậu xem, sách bị dính dơ rồi, tớ đành phải mua, ban đầu tớ định mua hộp bút cơ."
"Ai cho cậu ăn kem trong nhà sách?"
"Cậu về phe ai ấy?" Tôi xoay người đùng đùng bỏ đi.
"Tớ mua kem cho cậu."
Hoàng Doanh Tử ngay lập tức thấy mình đúng lý trở lại, yên tâm đưa chiếc túi đeo chéo trong tay cho Tưởng Dực: "Cậu có tiền không?" "Có?"
"Tớ còn định mua một cái hộp bút."
"Cũng vẫn đủ tiền."
"Đúng rồi sao cậu lại tới đây?" Tôi cuối cùng cũng nhớ ra hỏi việc chính.
Tưởng Dực ghé mắt liếc tôi: "Hết buổi lễ xong ai cho cậu tự đi?"
"Không phải cậu bảo "Tuỳ tớ" mà?"
"Bình thường sao không thấy cậu nghe lời thế?"
Tưởng đại gia bắt chuyến bus kế tiếp tới theo cùng mua sách, Hoàng Doanh Tử vui như nở hoa, đem từng chuyện một tuôn tuốt báo cáo: "Tớ đi tới đây không có bị sai hướng đâu nhé, đổi sang xe bus nội đô năm phút là tới nơi, lúc mua kem ông chủ lấy tiền lẻ thối đưa dư cho tớ 10 tệ, tớ đem trả lại ông ấy còn không tin, cậu nói có tức cười không, hoá ra có người còn sơ suất hơn tớ cơ chứ có tức cười không?"
"Ừ." Tưởng đại gia cho tay vào túi jeans, thi thoảng đáp một tiếng.
Trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muoi-bay-tuoi-ban-thich-ai/2552313/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.