Học trưởng toả sáng như Nhan Quân giống như một viên kim cương, lấp lánh chói mắt, hoàn mỹ đến mức tưởng như không có vệt nứt nào.
Khuyết điểm duy nhất là: Khi bạn thích anh ấy, mà anh ấy lại không thuộc về bạn, thì sự chói sáng ấy có thể làm đau xót mắt bạn, sự cứng rắn đó có thể làm đứt tay bạn.
Niệm Từ thích người con trai ấy như vậy, mang theo một sự mù quáng và nhiệt tình rất ít thấy ở bạn ấy. Thế nhưng, tình cảm nồng nhiệt ấy lại được bạn ấy giữ kín bưng. Chỉ có một mình tôi biết.
Hoàng Doanh Tử không có bụng dạ sâu xa, đã không quản khó khăn bảo vệ bí mật này của bạn. Thế nhưng, điều khó khăn hơn là, nhìn thấy Niệm Từ mà tôi yêu mến nhất, Niệm Từ luôn điềm đạm, ung dung, cứ như vậy đem tất thảy cuộn trào trong lòng đè ép xuống dưới mặt hồ phẳng lặng. Thực ra, đó cũng chỉ là vì cô thiếu nữ cũng không biết phải làm sao.
Đây là cách Niệm Từ thích một người, hay phải nói, đây là cách Niệm Từ thích Nhan Quân. Nhan Quân có xứng đáng được thích đến như vậy không?
Tôi không rõ.
Bởi vì ấy là chuyện riêng Niệm Từ mới đánh giá được, việc tôi có thể làm chỉ là bầu bạn với bạn ấy thôi.
Buổi chiều mùa đông muộn, ánh nắng chỉ lờ mờ ấm, trong phòng họp của hội học sinh, Nhan Quân cắt chiếc bánh kem to oành ra làm nhiều phần chia cho các bạn giúp chuẩn bị lễ kỷ niệm trường. Bánh kem toàn bằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muoi-bay-tuoi-ban-thich-ai/2552273/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.