Lời của Tưởng Dực luôn khiến người ta yên tâm, Quan Siêu nhếch miệng cười lên, xuống xe đi thẳng không ngoái lại. Chiếc xe đưa rước lại lăn bánh. Hồi lâu, mọi người không ai nói gì.
Tưởng Dực ngồi ở ghế phụ sát cửa một chốc, đứng dậy đi tới chỗ Diệc Phi: ”Điệu múa đó tớ nhớ có bốn động tác ba nhịp, hai lần xoay, đổi với bạn múa, có một khúc nhảy hai lần, một khúc bốn lần, sau đó lại xoay... Đúng không?"
"Đúng." Diệc Phi đứng dậy, đeo tai nghe cho Tưởng Dực, đặt tay lên vai cậu ấy: "Mình làm theo nhạc tìm tiết tấu thử xem." Tưởng Dực nghe theo, cùng cậu ấy tập nhớ các động tác, nét mặt chuyên chú.
Tôi nhìn lâu hơn một chốc, sau đó chuyển tầm mắt đi, cúi đầu lục cặp sách không biết để làm gì: "Muốn tìm tai nghe à?" Tai tôi bị nhét vào một chiếc tai nghe, là Trang Viễn.
Cậu bạn thế chỗ Diệc Phi ngồi xuống cạnh tôi, hỏi: "Nghe nhạc không?"
Tôi dừng tay lại, từ chiếc túi bên hông cặp lôi ra một gói kẹo marshmallow, xé cái rẹt, "Ăn nha?" Trang Viễn cầm viên kẹo.
Tôi lại lục cặp, "Sao chỉ có mỗi gói này ta? Mình nhớ còn một gói..." "Đừng tìm nữa, tớ ăn một viên thôi."
"Cậu cứ ăn đi, cho cậu hết."
"Doanh Tử." Trang Viễn đột nhiên gọi tên tôi. "A?" Tôi ngẩng đầu.
Trang Viễn mày mắt mỗi nét đều đẹp như tranh vẽ, áo len trắng tinh không lẫn tơ màu khác, ánh mắt trầm tĩnh, khiến người ta yên tâm. Cậu ấy nói một câu: "Tớ ở đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muoi-bay-tuoi-ban-thich-ai/2552255/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.