Buổi tối về đến trường, Niệm Từ sang ăn tối cùng tôi, ngồi nghe tôi luyên thuyên kể lại toàn bộ cuộc họp buổi chiều. Cậu ấy cười nói: "Doanh Tử của chúng mình siêu thế cơ mà."
Tôi thở dài: "May nhờ Tưởng Dực gửi cho phương cách liên lạc người ta, không tớ cũng chẳng biết làm sao."
Niệm Từ cười: "Cậu ấy chẳng gửi thì tự cậu cũng lần ra được. Nghệ thuật gia tầm cỡ như Ninh Xuyên còn bị cậu hạ gục, công ty hoạt hình kia người ta cũng phải tuyên truyền, chỉ cần tìm được đúng người thì đâu có khó. Tưởng Dực chỉ giúp cậu đỡ thời gian hơn thôi."
Tôi cúi đầu hút trân châu trong trà sữa: "Cậu ấy biết tớ cần phỏng vấn bên đó, là cậu nói à?" Niệm Từ gật đầu, "Lúc cậu ấy gọi điện cho Quách Tĩnh thì đúng lúc có tớ ở đó, tớ mới bảo cậu ấy hỏi người ta xem." Tôi xìu như bánh bao chiều, nằm ngả ra bàn.
Niệm Từ nói: "Doanh Tử, thật ra cậu ấy vẫn quan tâm cậu đang làm gì lắm ấy, có lúc cậu ấy gọi cho Quách Tĩnh mà nói lâu ghê lắm, vòng vèo mãi chẳng chịu cúp, thực bụng hắn muốn biết tin của cậu, chỉ là lại cứng miệng không chịu nhận."
Chuyện này thì tôi tin, dù gì bọn tôi cũng chơi với nhau bao nhiêu năm, tôi cũng có nghe lén tin cậu ấy từ ba mẹ, nhưng mà, thế thì sao chứ?
Niệm Từ hỏi dò: "Lần này cậu ấy giúp cậu, cậu có muốn viết email cảm ơn cậu ấy không?"
"Thư của cậu ấy chả có lấy một chữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muoi-bay-tuoi-ban-thich-ai/2551869/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.