Tôi ngoan ngoãn nghe lời, cắp cặp tới báo mạng làm nhân viên văn phòng, tuần sáu buổi, chín giờ sáng đến chín giờ tối. Tháng chín khai giảng, Minh Vũ quay lại Bắc Kinh tiếp tục chương trình học, nhưng Niệm Từ vẫn chưa từ Mỹ về.
Cơn khủng hoảng tài chính khổng lồ càn quét khắp toàn cầu, ngân hàng nơi Niệm Từ làm việc nỗ lực cơ cấu lại từ bên trong, thành công rẽ gió kéo mây.
Đợi tới khi Giáng sinh ngấp nghé ngoài cửa, giám đốc Chung xách vali trở về, thì tập đoàn đã chuẩn bị sẵn cho cậu ấy một phòng làm việc riêng biệt lập ở tầng cao toà tháp văn phòng chọc trời nằm ngay trên mảnh đất vàng của thủ đô.
Tôi hết ca làm chạy đến công ty cậu ấy, toan trải nghiệm thử cảm giác người thành công bước chân lên cầu vồng, song đập vào mắt tôi là cảnh toà tháp sáng trưng ánh đèn chẳng khác gì ban ngày, bên trong người trẻ tới lui như mắc cửi.
Niệm Từ gầy rộc hẳn, bộ đồ Tây trên người giờ trông như oversize, nhưng từ lúc về nước cậu ấy vẫn chưa có thời gian đi mua đồ mới. Chỉ có gương mặt là vẫn trang điểm chỉn chu, tóc búi, gõ giày cao gót lộp cộp, trông vẻ hết sức bình thản.
Tôi làm culi cho báo mạng, xin về sớm cũng phải 8 giờ tối mới ra được, từ Tây Tứ Hoàn lên xe bus tới trạm tàu điện bắt tàu xong lại đổi tàu, lết hết line tàu Trục Chính tới chỗ văn phòng cậu ấy thì đã là mười rưỡi tối, thế nhưng lại giống như lọt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muoi-bay-tuoi-ban-thich-ai/2551832/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.