Chương trước
Chương sau
Trang Viễn ra tay "ghê" thế nào, ngay sau đó tôi được biết ngay.

Chạng vạng ngày thứ hai sau khi đoạn phim bị tuồn ra, tôi lay Tưởng Dực suốt một ngày một đêm không ngủ vừa chợp mắt một chút dậy, đưa điện thoại cho cậu ấy. Hầu Thịnh gọi đến, hết sức bình tĩnh nói với Tưởng Dực: "Mình giải tán thôi, tớ mang 60% vốn góp của tớ đi, quỹ cũng hết tiền rồi, chỉ có thể ăn chia trên dự án đang làm."

"Được." Tưởng Dực không hỏi thêm, chỉ nói một câu: "Chia làm sao?" "Ngày mai lên công ty nói chuyện."

"Mai gặp."

Ngày hôm sau, tôi không yên tâm đòi đi chung với Tưởng Dực, ngoài dự tính là, cậu ấy cũng không ngăn trở gì, thậm chí cho tôi đi tò tò theo suốt một đường đến tận cửa phòng làm việc.

Nhưng tôi không ngờ, trong phòng họp, có cả Trang Viễn đứng bên phía Hầu Thịnh.

Không phải Hầu Thịnh muốn giải tán studio, mà là anh ra rốt cuộc đã quyết định chấp nhận điều kiện của tập đoàn Đầu tư Bắc Kinh, bọn họ muốn dùng cách cuối này ép Tưởng Dực phải làm theo. Tôi căng thẳng ngoái lại nhìn Tưởng Dực, cậu ấy không hề đổi nét mặt, y như đã đoán ra tất cả từ sớm.

Hai bên ngồi vào bàn đối diện nhau, bên phía Tưởng Dực trống cả dãy, chỉ có tôi ngồi cạnh cậu ấy. Trang Viễn nhìn sang tôi, vẻ phức tạp thoáng qua trên gương mặt.

Trong chớp mắt ấy, tôi nắm lấy tay của Tưởng Dực.

Tưởng Dực có hơi lạ lùng, nhưng vẫn lập tức nắm lại tay tôi, ánh mắt dõi về phía trước: "Xem ra các cậu đã lên sẵn phương án giải tán rồi."

Hầu Thịnh lên tiếng trước tiên: "Tưởng Dực, tớ quyết định chấp nhận phương án của Đầu tư Bắc Kinh, nếu cậu vẫn nhất định không chịu, không bằng cậu rút khỏi công ty đi, tớ sẽ chia lại cho cậu tiền mặt theo giá thị trường."

Tưởng Dực nhìn anh ta, hỏi: "Là bao nhiêu tiền?"

Hầu Thịnh không ngờ cậu ấy hỏi như vậy, thuỗn mặt ra, hồi sau mới kéo về chủ đề: "Tiền thì có lẽ không ít, nhưng "Lôi Chấn Tử" đã làm đến một nửa, giờ cậu rút thì mất trắng toàn bộ công sức đã bỏ ra, cậu không tiếc à?"

"Tiếc chứ, nên tớ sẽ không bỏ." Chung quanh đều im re.

Tưởng Dực bỏ cây viết trước đó cầm bên tay phải xuống, ngẩng đầu nhìn Hầu Thịnh: "Nhưng mà giải tán cũng được thôi." Hầu Thịnh nhổm dậy.

"Nhưng phải theo phương án tớ đưa ra." Tưởng Dực vững như bàn thạch, "Toàn bộ siêu vũ trụ "Phi Thiên", bao gồm hết thảy các bộ thành phẩm hay bán thành phẩm đang trong quá trình sản xuất như "Bàn Cổ", "Nhị Thập Bát Tú", "Xuy Vưu", gồm cả đại cương nhân vật và cốt truyện đều thuộc về các cậu, tớ chỉ cần đúng dự án "Lôi Chấn Tử"."

Hầu Thịnh tức đến đập bàn: "Ai cần chia với cậu chứ hả? Làm tiếp không được thì chia có tác dụng gì?" "Giờ không chia cũng chả làm tiếp được, chẳng bằng chia ra."

"Cậu thực tế một chút đi được không?"

Trang Viễn bất thần cắt ngang lời hai bên, cậu ấy dõi mắt về phía Tưởng Dực: "Tất cả dự án thuộc siêu vũ trụ "Phi Thiên" bọn tớ đều muốn giữ, cậu không thể đem cái nào đi." Hầu Thịnh tức uất lên: "Hai người các ông đếm đồ hàng đấy à?"

Trang Viễn nhìn Tưởng Dực: ""Bàn Cổ", "Nhị Thập Bát Tú", "Xuy Vưu", "Lôi Chấn Tử", gồm cả "Chiến Quốc Sách" đang được lên ý tưởng, bọn tớ lấy hết."

Tưởng Dực bật cười: "Vậy các cậu có khả năng chả lấy được cái nào."

Trang Viễn cũng cười: "Hợp đồng góp vốn đang ở đây, cái này cậu không làm chủ được." Tưởng Dực gật đầu: "Được, vậy bây giờ rốt cuộc tớ bàn với ai trong hai cậu?" Hầu Thịnh còn tính nói gì, bị Trang Viễn chặn ngang: "Bàn với tớ."

Tưởng Dực nhìn cậu ấy, cuối cùng hỏi một câu: "Trang Viễn, bây giờ tớ lấy tư cách là Tưởng Dực hỏi cậu, tập đoàn đầu tư Bắc Kinh có thể nào bỏ qua dự án này không? Hỏi thế còn có tác dụng gì không?"

"Không có tác dụng." Trang Viễn nhìn lại cậu ấy: "Người mang ngọc thì có tội, đạo lý này cậu rõ hơn tớ."

"Lôi Chấn Tử" bị quá nhiều bên dòm ngó, tập đoàn Đầu tư Bắc Kinh theo dự án từ đầu đến giờ, nay đã ở trong tầm tay, Trang Viễn không thể nào lại nhượng bộ.

"Được, vậy giải quyết luôn cho xong." Tưởng Dực nhìn thẳng vào Trang Viễn, "Tớ vẫn là câu lúc nãy, nếu muốn lấy hết toàn bộ thì các cậu sẽ chả lấy được cái nào. Có một chuyện nhắc cho các vị ở đây, tất cả dự án mà chúng ta bàn hôm nay, tớ là người nắm quyền tác giả, công ty là bên được uỷ thác sản xuất, Hầu Thịnh không giữ bản quyền. Các cậu muốn đem mấy bộ đang làm dở đi cũng không vấn đề gì, nhưng tớ sẽ lấy lại bản quyền, ít nhất là hợp đồng hết sẽ không kí tiếp."

Máu ăn thua của Tưởng Dực xưa nay không chỉ là nói miệng, người muốn giữ phần thắng trước hết sẽ luôn suy nghĩ xem làm thế nào để mình không chịu thua thiệt.

Ngay từ lúc ban đầu, anh em ăn chia lời lãi Tưởng Dực đều không có ý kiến, chỉ riêng bản quyền thì cậu ấy kiên quyết giữ trong tay. Bình thường đụng chuyện gì cũng hào phóng, nhưng vẫn là kiểu trời chưa mưa đã cầm sẵn ô.

Nhưng đây cũng là chiêu liều của cậu ấy.

Trang Viễn ngồi ngả ra lưng ghế: "Cậu giữ bản quyền làm gì? Những thành phẩm trước đây xoá hết hay sao? Bắt đầu dựng lại từ đầu? Hay là bỏ xó luôn?" Tưởng Dực bỏ bút xuống, cười cười: "Đó là chuyện của tớ."

"Cậu thừa biết làm tiếp là không thể nào được!"

"Trang Viễn." Tưởng Dực nhìn cậu ấy, "Cậu cũng biết tính tớ, ngọc nát với ngói lành tớ chọn cái nào cậu dư sức đoán được." "Bán bản quyền lại, tiền tớ đưa cậu đủ cho cậu làm ba dự án khác.

"Tớ chỉ cần "Lôi Chấn Tử"."

"Cậu chỉ cần "Lôi Chấn Tử" để làm gì? Cậu cho đây là vấn đề ai có tiếng nói với tác phẩm thôi à? Cậu tách khỏi Đầu tư Bắc Kinh, cho dù sau này có xoay được vốn hoàn thành xong thì ai dám lo phát hành cho cậu?"

Hầu Thịnh cũng kiên nhẫn giải thích: "Tưởng Dực, Trang Viễn nói không sai đâu, tập đoàn lớn như Đầu tư Bắc Kinh không thể nào để cho mỗi một bộ điện ảnh xoay mình tít mù được. Kiểu dự án như thế này bọn họ mỗi năm làm bao nhiêu mà kể, về sau dù bọn mình có làm xong thì họ cũng không có nghĩa vụ phải hợp tác với một dự án mà họ đã rút đầu tư..."

Tưởng Dực gật đầu: "Bọn họ đương nhiên có thể dùng phát hành để can thiệp quá trình sản xuất, nhưng phải có mức độ." "Người ta cố ý muốn can thiệp sâu vào mình cũng đâu có cách nào..."

"Vậy tớ cảm thấy chuyện này không cần bàn nữa."

"Đây là làm ăn!" Trang Viễn rốt cuộc cũng không đóng vai bàng quan được nữa, "Tớ chả mong cậu hiểu được cái gì là đã làm ăn thì chỉ nói làm ăn, nhưng mà có thể nào có thể nào có thể nào đừng ngây thơ như thế không?"

"Trang Viễn..." Hầu Thịnh thử dàn hoà.

"Mục đích của làm kinh doanh là lợi nhận, tại sao trước mắt là cả một món hời to lại không lấy, cậu tưởng đến khi sụp chân ngã xuống rồi còn quay lại được à? Đem theo bản quyền mặc kệ quyền khai thác và phát hành kết quả khác gì ba năm vừa rồi ngồi chơi xơi nước, không lời một đồng thậm chí phải bù hết vào đó, cậu chín chắn một chút đi có được không?"

Tưởng Dực hoàn toàn không né tránh ánh mắt của cậu ấy: "Chuyện chín chắn cậu làm là được rồi, tớ chỉ làm cái tớ muốn làm." Trang Viễn đứng phắt dậy, xoay người bỏ đi.

Trong phút chốc đó tôi hiểu ra, câu nói ấy mới là câu chọc giận Trang Viễn nhất, Tưởng Dực luôn luôn biết cách làm thế nào khiến người ta khó chịu.

Hai cái con người tự phụ thậm chí tự xem bố mày là nhất này, một người thì nghĩ chỉ mình ta tỉnh táo, một tên thì bất cần, háo thắng, hai bên coi trọng như thế nào, thì cũng không phục nhau như thế đó. Cả hai núp dưới thái độ "vì tốt cho cậu" và "tớ trọng tài cậu", nhẫn nhịn nhau suốt một thời gian quá lâu, rốt cuộc khó tránh phải đấu một trận tranh cao thấp, diễn xem ai là Tôn Ngộ Không ai là Phật Như Lai.

Thế nhưng lúc này đã thành gút thắt chết.

Phật Như Lai ver thất bại quay người bỏ đi, Tôn đại thánh cũng không thành công lắm nhìn bóng lưng bạn mình, gọi một tiếng: "Trang Viễn." Trang Viễn khựng bước.

Tưởng Dực chậm rãi nói: "Quyền khai thác của công ty chỉ còn nửa năm nữa, có gắng gượng đẩy ra thị trường cũng chưa chắc đã có lãi. Tớ có thể tức khí, nhưng các cậu không cần gì phải thế, sao không dứt khoát cắt đuôi mọc lại, mỗi một nhân vật của "Phi Thiên" đều rất đáng để các cậu khai thác."

Trang Viễn lạnh lẽo nói một câu: "Cậu đã buông tay thì những phim ấy khai thác ra sao chẳng can gì đến cậu."

"Cũng đúng, cậu biết rõ làm ăn làm thế nào thì sinh lời hơn chứ." Rốt cuộc là Tưởng Dực chiếm thượng phong trận này, hắn cười cười, "Vậy nước cờ kế đi làm sao, tuỳ cậu."

Người bị ép đến đường cùng là Tưởng Dực tung tuyệt chiêu phản công, cuối cùng chỉ cho Trang Viễn hai lựa chọn.

Hoặc là ngọc nát ngói lành, Tưởng Dực ôm theo mình toàn bộ bản quyền, để lại "Lôi Chấn Tử" cho công ty khai thác nửa năm cuối. Hoặc là, Tưởng Dực nhượng lại toàn bộ bản quyền siêu vũ trụ cùng cả nội dung, chỉ mang theo đúng "Lôi Chấn Tử".

Cái đầu tiên 100% là lưỡng bại câu thương, cái sau may ra có thể gọi là đường ai nấy đi.

Trang Viễn lấy lại nhịp thở, quay đầu nói: ""Lôi Chấn Tử" cậu có mang theo cũng không làm được gì, Đầu tư Bắc Kinh đã rút vốn cùng bao thầu các IP khác, ai lại đi bỏ tiền cho cậu làm mỗi mình dự án này?"

Tưởng Dực im một thoáng, nhìn lại cậu ấy, nói: "Đó là chuyện của tớ."

======
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.